ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 47

Bà Otterbourne lắc đầu từ chối.
“Không, không. Tôi kiêng rượu. Ông có thể nhận thấy tôi không uống gì

khác ngoài nước lọc – hoặc có thể là nước chanh. Tôi không thể chịu nổi
mùi rượu.”

“Thế thì để tôi gọi cho bà một ly nước chanh nhé?”
Sau đó ông gọi một ly chanh vắt và một ly rượu ngọt.
Cánh cửa lại chuyển động. Rosalie bước vào, tiến về phía họ với một

quyển sách trong tay.

“Con đây rồi.” Giọng người mẹ thể hiện thật khác thường.
“Ông Poirot vừa mới gọi cho mẹ một ly nước chanh đó.”
“Thế cô dùng gì, thưa cô?”
“Không cần đâu.” Rồi bất chợt nhận ra sự cộc lốc vô lý của mình,

Rosalie bèn chữa lỗi: “Không cần đâu, cảm ơn ông.”

Poirot cầm lấy quyển sách bà Otterboume đưa. Quyển sách vẫn còn vỏ

bọc bên ngoài với hình minh họa một quý bà sặc sỡ vui vẻ, với kiểu tóc
ngắn và những móng tay son đỏ chót, đang ngồi trên một mảnh da hổ trong
trang phục của Eva. Phía trên cô gái ấy là một cái cây, với những tán lá sồi,
đang mang vác những quả táo to rực thứ màu sắc lạ lùng.

Quyển sách mang tựa Dưới bóng cây sung của tác giả Salome

Otterbourne. Bên trong là lời giới thiệu của nhà xuất bản. Đó là lời tâng bốc
cho sự dũng cảm và hiện thực về đòi sống tình yêu của người phụ nữ hiện
đại. “Không sợ hãi, không bị bó buộc, rất hiện thực” là những tính từ miêu
tả quyển sách này.

Poirot cúi đầu cung kính: “Thật là vinh hạnh cho tôi, thưa bà.”
Khi ông ngẩng đầu lên, ánh mắt ông gặp phải ánh mắt của con gái tác

giả. Và ông cảm thấy không được tự nhiên. Ông ngạc nhiên và nhận ra nỗi
đau thống khổ từ cặp mắt đó.

Đúng lúc ấy, thức uống được đưa lên và bầu không khí hốt nhiên trở nên

vui vẻ.

Poirot mở mắt kính và nói một cách lịch sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.