ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 45

Cô dường như chìm trong sự lơ đãng. Hai người đàn ông ở bên cạnh cô

ngay lập tức bị cụt hứng.

Lúc này Poirot đã đi xuống đến sân hiên, nhưng ông đột nhiên chú ý đến

một tiếng gọi.

“Ngồi xuống đây, ông Poirot. Thật là một buổi tối tuyệt đẹp!”
Ông gật đầu.
“Dĩ nhiên, thưa bà, đúng là tối nay đẹp thật.”
Ông cười một cách lịch sự đáp lại bà Otterbourne. Bộ đồ đen kết hợp với

chiếc khăn xếp trông thật buồn cười! Bà Otterbourne tiếp tục cao giọng
than vãn: “Hôm nay có nhiều người nổi tiếng đến đây nhỉ? Tôi hi vọng
chúng ta sẽ thấy việc này xuất hiện sớm trên các báo. Những người đẹp,
tiểu thuyết gia nổi tiếng…”

Bà ngừng lời với nụ cười khiêm tốn giả tạo.
Poirot cảm nhận, hơn là nhìn thấy, một thiếu nữ với vẻ khó chịu buồn rầu

đang ngồi đối diện ông, cô gái mang dáng vẻ tần ngần, chiếc miệng trễ
xuống trông còn sầu thảm hơn trước.

“Có phải bà đang sáng tác một tiểu thuyết không, thưa bà?” Ông hỏi.
Bà Otterbourne lại cười một cách tụ tin.
“Hiện giờ tôi thấy lười lắm. Tôi thật sự phải vật lộn đấy. Độc giả của tôi

đang mất hết cả kiên nhẫn rồi – và cả cái nhà xuất bản của tôi nữa, trời ơi!
Cứ phải gửi lần lần! Thậm chí phải gửi xuyên đại dương luôn!”

Một lần nữa ông cảm nhận người thiếu nữ kia xê dịch trong bóng tối.
“Thật tình với ông, ông Poirot, tôi ở đây để trải nghiệm thực tế. Tuyết

trên Sa mạc là tên quyển tiểu thuyết mới của tôi đó. Mạnh mẽ – khêu gợi.
Tuyết – trên sa mạc – sẽ lập tức tan chảy ngay trong nhịp thở đam mê đầu
tiên.”

Rosalie liền đứng dậy, lầm bầm điều gì đó, và đi xuống khu vườn tối om.
Bà Otterbourne vừa ve vẩy chiếc chăn vừa nói tiếp: “Người ta phải mạnh

mẽ. Những con người cá tính – đó là những gì quyển sách tôi đề cập – tất
cả đều quan trọng. Thư viện ngăn cấm cũng không sao! Tôi chỉ nói sự thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.