ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 48

“Vì sức khỏe của bà – thưa bà.”
Bà Otterbourne khuấy ly nước chanh và thốt lên: “Tỉnh cả người – ngon

thật!”

Rồi sự im lặng bao trùm cả ba người. Họ nhìn xuống những tảng đá bóng

loáng trên sông Nile. Ở chúng có nét gì đó thật hấp dẫn dưới ánh trăng
vằng vặc. Trông chúng giống như những con quái vật thời tiền sử trồi một
nửa thân mình lên mặt nước. Một làn gió nhẹ đột ngột thổi tới rồi cũng bất
ngờ biến mất. Lúc này, trong không khí như có sự chờ đợi.

Hercule Poirot chuyển điểm nhìn ra phía sân hiên cùng những con người

ở ngoài ấy. Không biết ông có lầm chăng, hay ở đấy cũng tồn tại sự chờ
mong? Nó giống như giây phút người ta mong đợi sự xuất hiện của nữ diễn
viên chính trên sân khấu vậy.

Vào đúng ngay giây phút ấy, cánh cửa lại chuyển động một lần nữa.

Không khí tràn ngập sự nghiêm trang. Mọi người ngưng nói chuyện và tất
thảy mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cánh cửa.

Một cô gái gầy guộc, đen nhẻm trong chiếc áo đầm màu rượu bước vào.

Cô dừng lại quan sát, rồi đắn đo bước về phía sân bên ngoài, đoạn ngồi
xuống một chiếc bàn trống. Không có biểu hiện gì nổi bật ở bên ngoài về
cách sống của cô gái, nhưng bằng cách nào đó cũng thể hiện hơi hướm của
việc trình diễn trên sân khấu.

Bà Otterbourne vấn lại chiếc khăn xếp trên đầu và nói: “Chà. Cô gái đó

nghĩ mình là ai chứ!”

Poirot không trả lời mà vẫn tiếp tục chú ý. Cô nàng kia đã chọn được

một chỗ ngồi mà cô có thể quan sát được Linnet Doyle. Poirot nhìn ra là
Linnet Doyle đang chồm về phía trước nói gì đấy, lát sau cô đứng dậy và
chuyển chỗ ngồi sang hướng đối diện khi nãy.

Poirot gật đầu một cách suy tư.
Khoảng năm phút sau, cô gái kia cũng chuyển chỗ ngồi nhìn ra ngoài

sân. Cô hút thuốc và cười một mình, tỏ vẻ mãn nguyện. Nhưng, có vẻ vô ý,
ánh mắt trầm tư của cô lại luôn hướng về phía vợ của Simon Doyle.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.