ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 50

4

“ÔNG Poirot.”

Tiếng gọi làm Poirot giật mình, ông đang ngồi một mình ở ngoài sân, sau

khi mọi người đã đi hết. Ông giật mình thoát khỏi sự tĩnh lặng khi đang chú
mục vào những hòn đá đen láng lưỡng bên sông.

Đó là một giọng nói tử tế, tự tin, một giọng nói cuốn hút nhưng có phần

kiêu hãnh.

Hercule Poirot đứng dậy, nhìn vào đôi mắt khẩn nài của Linnet Doyle.

Cô quấn chiếc khăn nhung tím đắt tiền quanh chiếc đầm sa-tanh trắng;
trông Linnet bội phần dễ thương và lộng lẫy hơn những gì Poirot mường
tượng.

Linnet hỏi nhưng cũng tự trả lời: “Ông là Hercule Poirot?”
“Có tôi đây, thưa cô.”
“Có lẽ ông đã biết tôi là ai rồi?”
“Vâng, thưa cô. Tôi có nghe tên cô. Và tôi biết rõ cô là ai.”
Linnet gật đầu, đó chính là điều cô mong đợi. Linnet tiếp tục nói với

giọng yêu cầu: “Ông đi với tôi đến phòng chơi bài được không, ông Poirot?
Tôi rất muốn nói chuyện với ông.”

“Rất sẵn lòng, thưa cô.”
Cô đi trước vào khách sạn và ông theo sau. Cô dẫn ông đến một phòng

chơi bài không có người rồi yêu cầu ông đóng cửa lại. Sau đó cô ngồi
xuống một chiếc bàn và ông ngồi phía đối diện cô.

Cô trực tiếp đi vào vấn đề một cách không do dự. Giọng cô tuôn chảy.
“Tôi đã nghe rất nhiều về ông, ông Poirot, và tôi biết ông là một người

rất thông minh. Cũng thật tình cờ là hiện giờ tôi rất cần một người giúp đỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.