thế giới Cực Lạc. Người sanh trong thế gian siêu thăng cực khó, đọa lạc cực
dễ. Nếu chẳng vãng sanh Tây Phương, đừng nói là nhân đạo chẳng đáng
nương cậy, dù sanh lên trời phước thọ thật lâu, một khi phước lực đã tận vẫn
phải đọa lạc trong nhân gian như cũ và phải thọ khổ trong tam đồ ác đạo.
Nếu chẳng biết Phật pháp thì chẳng biết làm sao được; còn như nay đã
hiểu đại lược Phật pháp, há đành nhường mối đại lợi ích này cho người
khác, tự mình cam tâm luân hồi trong lục đạo, thoạt ra thoạt vào, vĩnh viễn
không có ngày giải thoát ư? Cứ nói như vậy, may ra mẹ sẽ phát khởi được
túc thế thiện căn, tin nhận phụng hành.
Bồ Tát độ sanh tùy thuận cơ nghi, trước hết dùng dục để nhử, sau mới
khiến cho nhập vào Phật trí. Ông cực lực tu hạnh hiếu đễ, lại đem pháp môn
Tịnh Độ khuyên lơn, hướng dẫn quyến thuộc của mình và hết thảy những ai
hữu duyên cùng làm người trong hội Liên Trì thì công đức rất lớn.
* Con hiếu thờ cha mẹ thì phải đặt cái gốc lên trước, đặt cái ngọn ra sau,
nuôi thân cha mẹ, khai đạo tinh thần. Nếu chỉ biết báo bổ công lao, phụng
dưỡng cho cha mẹ an nhàn, lập thân hành đạo để cha mẹ được vẻ vang,
chẳng biết đem đạo thường trụ vô sanh, pháp niệm Phật vãng sanh để
khuyên dụ cha mẹ tu trì, khiến cho cha mẹ lúc sống niệm Phật hiệu, chết đi
sanh về cõi Phật, giã biệt nỗi khổ sanh tử hư huyễn, hưởng thường trụ chân
lạc, phụng sự Di Đà, chen vai cùng hải chúng nghe viên âm, tam Hoặc trừ
sạch, thấy diệu cảnh, viên minh tứ trí, chẳng lìa An Dưỡng, vào khắp mười
phương thượng cầu hạ hóa, rộng làm Phật sự, triệt chứng Phật tánh vốn sẵn
có trong tâm, làm thuyền từ độ khắp mọi người trong biển khổ.
Nếu vậy thì đúng là thấy nhỏ quên lớn, được gần bỏ xa, chính là kiến
giải hạn hẹp của kẻ hèn, chẳng phải là tầm nhìn rộng lớn của bậc thông đạt.
Nếu như ông có thể làm cho mẹ hiền cũng giống như mình, cũng như quyến
thuộc cùng thoát Sa Bà, đồng sanh An Dưỡng, đồng chứng vô lượng quang
thọ, đồng hưởng pháp lạc tịch quang, đồng làm pháp vương tử của Phật A
Di Đà, đồng làm đại đạo sư của trời người thì mới là trọn hết tấm lòng hiếu
tử, mới xứng với công cha mẹ nuôi dạy. Đấy mới đúng là hiếu từ nuôi dạy,
chứ chẳng phải như thế gian nói hiếu từ nuôi dạy đâu!
* Hành đạo hiếu thì không còn gì lớn hơn được nữa, hết thảy các điều
lành không gì chẳng thâu tóm, nhưng đạo hiếu có thế gian, xuất thế gian,
lớn, nhỏ, bổn, tích sai khác.
Đạo hiếu thế gian là chăm nom, phụng dưỡng cho cha mẹ được yên ổn,
đón trước ý khiến cha mẹ vui vẻ, cho đến lập thân hành đạo để dương danh
hậu thế. Dù lớn nhỏ khác nhau nhưng đều là chuyện thuộc về mặt sắc thân;
dẫu cho đại hiếu ngút trời, rốt cuộc chẳng ích lợi gì cho tâm tánh, sanh tử