ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 266

50

.

Ý nói: kinh điển lưu truyền như thế nào thì cứ chép đúng y như thế, đừng

tự tiện sửa đổi theo ý riêng

51

.

Gọi là “thuần viên” vì chỉ giảng về pháp viên đốn, gọi là “độc diệu” vì chỉ

mình kinh Pháp Hoa phô bày diệu nghĩa “hội tam quy nhất”.

52

.

Năm bộ lớn là cách phán giáo chia kinh điển đức Phật đã nói ra làm năm

thời kỳ: Hoa Nghiêm, A Hàm, Bát Nhã, Phương Đẳng và Pháp Hoa - Niết
Bàn.

53

.

Tam luân thể không: bản thể của ba luân đều không, tức là không thấy có

người thí, không thấy có người nhận, không thấy có vật được dùng để bố thí.

54

.

Lệnh nghiêm: tiếng gọi cha người khác một cách tôn kính.

55

.

Dương Tử tức là Dương Châu (Chu), tên tự là Tử Cư, người thời Chiến

Quốc, chủ trương thuyết “vị ngã”: dù là làm điều lợi nhỏ nhặt dù bằng cái
lông cho người khác cũng chẳng chịu làm.

56

.

Ý nói khuyên nhủ, khuyến dụ dần dần.

57

.

Tông Lâm Tế dùng gậy (bổng) và tiếng hét (hát) để khai ngộ thiền cơ.

58

.

Nhàm lìa (yểm ly) cõi Sa Bà, vui thích (hân nhạo) cõi Cực Lạc.

59

.

Cao đường: tiếng dùng để tỏ vẻ tôn kính mẹ người khác.

60

.

Văn tự tri kiến: sự thấy hiểu dựa theo phân biệt, nhận định ý nghĩa của

kinh văn, chứ không lãnh hội trực nhập được huyền nghĩa, yếu chỉ.

61

.

Tăng sĩ đi tham học các nơi gọi là du phương hành cước.

62

.

Đạo Chích: tên một kẻ trộm lừng danh thời cổ, thường dùng để chỉ kẻ

trộm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.