ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 103

“Ta ghét ngươi”. Nàng giận, mắt ngập lửa, đẩy Mạc Lân thật mạnh, rồi

bất chấp tất cả nhảy phốc xuống ngựa.

Trong một phút Mạc Lân thần cả người, nữ nhân khác được hắn ôm

hôn thì đắm chìm, còn nàng thì lại chối bỏ.

“Đáng chết thật”. Mạc Lân luôn tự hào kỹ thuật hôn của hắn thiên hạ

đệ nhất, nữ nhân nào được hôn đều ý loạn tình mê, mất tự chủ dính xát vào
lòng hắn. Duy chỉ có mình nàng không giống người thường, làm cho hắn
càng khát khao có được nàng hơn nữa.

Mạc Lân bế nàng lên ngựa rồi ngoan ngoãn cho ngựa chạy về hướng

Tô Châu trà phường.

“Mạc Lân, ngươi nhanh lên, hình như Tô Châu trà phường đang cháy

lớn”. Bất chợt, Vô Tuyết la lên thất thanh.

Hắn ảo não rầu rĩ dục ngựa chạy cấp tốc, “Được rồi đây”.

“Tại sao lại như vậy chứ?”. Kinh Vô Tuyết buồn rầu, lo lắng, nhảy

phốc xuống ngựa, len qua bức tường người vào xem xét việc cứu hoả. Mạc
Lân thấy vậy vội chủ động tiến lên hỗ trợ thì bất chợt một bàn tay giữ chặt
lấy vai hắn, khiến hắn không thể di chuyển.

“Đã không kịp nữa rồi, có cố gắng cũng vô ích”. Mạc Lân nheo mắt

nhìn ngọn lửa lớn đang dần nuốt chửng Tô châu trà phường, trận hoả hoạn
này thật không tầm thường.

“Đều là ta không tốt, nếu ta đến sớm một chút sẽ không phát sinh trận

hoả hoạn này”.

“Hừ! dù ngươi có đến sớm đi nữa, cũng chưa chắc đã làm được gì”.

Mạc Lân khinh thường nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.