ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 162

“Muội đâu có”, Kinh Vô Tuyết gương mặt đỏ hồng. Hắn cư nhiên rũ

sạch mọi trách nhiệm cho nàng, nàng còn chưa có kể chuyện hắn hoa tâm
rồi lăng nhăng như thế nào đâu. “ Sao hắn không kể chuyện hắn đi vào kỹ
viện, uống rượu say bí tỉ rồi còn để cho một nữ nhân giúp hắn ấm giường”.
Nàng căn bản không cần hắn nữa.

“Ta không có mà”.

“Có mà chính mắt ta đã nhìn thấy mồn một”. Nàng lên tiếng áp đảo

giọng Mạc Lân.

“Có hay không cũng không can hệ gì tới ta, dù gì hắn vẫn là tướng

công của muội. Mạc Lân, đệ tới rất đúng lúc, phiền đệ mau đem nó trở về
đi, nó cứ ở đây phá hư chuyện tốt của ta mãi”. Kinh Vô Song liếc mắt nhìn
hai người rồi quay ra sau.

Trong khoảng khắc hơi thở mãnh liệt quen thuộc bao phủ lấy Vô

Tuyết, trái tim nàng lại đập dồn dập, thong thả quay đầu lại, nhìn gương
mặt không đổi sắc của Mạc Lân, tự nhiên nàng lại thấy giận.

“Ngươi tới đây làm gì?” Nàng lên tiếng hoạch họe hắn, còn hắn vẫn

cười như bình thường.

“Nàng còn muốn chạy đi đâu nữa, hay là ta dùng tay trói chặt nàng thế

này mãi nhé?” Không nghĩ nàng lại chạy tới kỹ viện. Hắn đưa mặt nhìn
người giả dạng nam nhi đang ngồi ở kia, thật không có một điểm nào giống
với các cô nương, thông minh bình tĩnh nổi danh giang hồ chính là tái trư
cát Kinh Vô Song. Nàng ta phong lưu phóng đãng, hắn không thể để Tuyết
nhi bị ô nhiễm được, cần phải cách li nàng ra thật xa tỷ tỷ nàng mới được.

“Ngươi là đồ đại bại hoại!” Kinh Vô Tuyết tung chân sút cho hắn một

cước, rồi nhấc cao làn váy chạy biến ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.