ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 167

Thấy bọn họ khóc rất thương tâm, Kinh Vô Tuyết cùng Mạc Lân nhìn

nhau, không biết có nên lên tiếng hay không.

“Ầm” Lân Tuyết lâu sụp đổ, tất cả mọi người ở đó nhất thời gục

xuống, trực giác nói cho họ biết rằng, thiếu gia cùng tiểu thư lành ít dữ
nhiều.

“Lão tổng quản, chúng ta sẽ mai táng Mạc thiếu gia cùng tiểu thư ở

cùng một chỗ”.

“Cũng tốt, hãy để đôi phu thê bọn họ sống cũng được bên nhau, mà

chết cũng không chia lìa”.

“Ta còn sống xờ xờ ở đây mà”. Nhìn mọi người đang bàn chuyện mai

táng nàng với Mạc Lân cùng nhau. Kinh Vô Tuyết mở mắt thật to nhìn Mạc
Lân, miệng nhịn không nổi cười.

“Thi thể cũng chưa có thì lấy đâu ra mà đòi làm hậu sự”. Mạc Lân lắc

lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười.

“Mọi người có biết vì sao mà Lân Tuyết lâu lại phát hỏa không?”. Mạc

Cấn chật vật lôi Lí Bá từ bên ngoài vào.

“Mạc Cấn ngươi không ở bên bảo vệ thiếu gia mà chạy đi đâu vậy,

thiếu gia đã chết rồi”. Lão tổng quản khóc thê thảm, “ bảo ta làm sao ăn nói
với lão gia và lão phu nhân đây?”.

“Chết hả?”. Mạc Cấn nhìn rõ mồn một thấy chủ tử cùng Kinh cô

nương đang đứng gần, chẳng nhẽ hắn đã gặp quỷ?

“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta cùng thiếu gia đã bị thiêu cháy ở trong đó

rồi”. Đông Mai chỉ tay vào Lân tuyết lâu giờ chỉ còn lại là đống tro tàn,
miệng nói liên tục “tiểu thư thật đáng thương, vừa sinh ra đời thân thể đã
không khỏe, vất vả lắm mới khỏe mạnh bình an lớn lên, tiểu thư rõ ràng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.