Nhìn nụ cười ngọt ngào lại nhu mị của nàng làm hạ thân hắn bỗng
nóng bừng, nụ cười của nàng đã làm hắn trở nên hồ đồ , thần trí bỏ đi
hoang mất rồi.
Mạc Lân vội vàng thu hồi tầm mắt, “tùy nàng”. Hắn cũng không định
nói cho toàn trang biết Kinh Vô Tuyết nàng là thần thánh phương nào,
trước hết cứ dẫn nàng đi bái kiến phụ mẫu cùng thúc thúc, bá bá, các vị
trưởng bối đã, còn lại sẽ tính sau, “một canh giờ nữa chúng ta sẽ về tới Mạc
Phủ, nếu nàng mệt chúng ta có thể đi xe ngựa”.
“Tiểu thư, chúng ta đi bộ cũng đã được nửa canh giờ rồi, chuyển sang
đi xe ngựa đi nha tiểu thư”. Đông Mai vừa nghe Mạc Lân mở lời, ngay lập
tức tiếp lời ủng hộ.
“Đông mai, ta còn muốn đi bộ ngắm cảnh một chút nữa, ngươi mệt có
thể lên xe ngựa, không cần bận tâm tới ta đâu”. Khó lắm mới được xuất
môn, Kinh Vô Tuyết chẳng khác nào chim xổ lồng, tham lam ngắm nghía
cảnh sắc khắp nơi.
“Tiểu thư à, thân thể người không được khoẻ, lão gia có dặn, ta phải
luôn chăm lo chú ý tới người”. Thấy tiểu thư ý đã quyết, không thể lung
lay, Đông Mai bất đắc dĩ phải bồi chủ tử đi đường. Nghĩ cảnh còn phải đi
bộ thêm một nửa canh giờ nữa, mặt nàng biến sắc tái mét.
“Thân thể ta hiện tại không phải đã khỏe lên rất nhiều rồi hay sao,
nhưng nói tới chuyện này mới nhớ ra, A Lâu đi cũng được một khoảng thời
gian rồi, không biết có tìm ra được linh đan diệu dược gì không nữa”.
“Các người đang nói tới chuyện gì vậy”. Nếu không nhầm thì vừa rồi
hắn đã nghe được nàng gọi tên của một nam nhân, nam nhân đó có khi nào
chính là nguyên nhân khiến nàng luôn lạnh nhạt với hắn không?
“Không phải chứ …. Oa! Trâu, ta nhìn thấy một con trâu”. Kinh Vô
Tuyết lần đầu tiên trong đời nhìn thấy trâu ở khoảng cách gần như vậy, nên