ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 44

điểm không thoải mái, cho nên phải vào bụi cỏ giải quyết một chút, ai ngờ
….”

Hắn lắc đầu, “Không phải lỗi tại ngươi, vị tiểu cô nương này lá gan rất

lớn”. Nàng khiến hắn sợ tới mức tim đập thình thịch, chỉ muốn nhảy vọt ra
khỏi lồng ngực.

A Vượng còn có chút bất đắc dĩ chẳng biết làm sao cho phải, cũng

may là vị cô nương này không có việc gì.

Mạc Lân phẩy phẩy tay, “Thôi bỏ đi, lần sau ta sẽ chú ý hơn”, mắt liếc

sang nhìn hắn, “ còn không mau mặc lại y phục”.

“Dạ dạ”. A Vượng vội vã sửa sang lai nghi dung, sau đó tiến lên dẫn

trâu đi chỗ khác, “Thực xin lỗi cô nương, đã khiến ngươi phải sợ hãi rồi”.

“Không có chuyện đó đâu, ngươi là người giữ trâu đúng không? Nó

đáng yêu lắm ….A, a ngươi đã dạy dỗ nó rất tốt”. Kinh Vô Tuyết quay đầu
nhìn hắn cười rạng rỡ, khuôn mặt ngời sáng, cười như phù dung xuất thủy,
làm A Vượng nhìn tới ngây ngốc.

“Còn không mau dẫn trâu đi”. Mạc Lân lúc này thấy vừa buồn vừa tức

giận không sao tả nổi.

Ý thức được Mạc thiếu gia đang nổi giận, A Vượng vội vàng lôi trâu

đi, nhưng đối với hành động lớn mật của Kinh Vô Tuyết không khỏi cảm
thấy bội phục, quay đầu vớt vát một câu “Ngươi không sợ sao chứ? Con
trâu này thuộc chủng loại to lớn, sừng rắn chắc vô cùng, người thường dù
có táo bạo tới mấy cũng không dám lại gần nó, ngươi là ngoại nhân đầu
tiên có thể thân cận với nó như vậy đấy”.

“Không phải vậy đâu, Trâu thực sự rất ngoan mà”. Con trâu quyến

luyến không muốn rời xa Kinh Vô Tuyết, bản thân Kinh Vô Tuyết cũng
cảm động, ôn nhu dịu dàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.