ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 57

Kinh Vô Tuyết hồn nhiên không hề phát giác ra chính mình là nguyên

nhân gây xao động cả không gian căn phòng, chậm rãi đi sâu vào trong,
vừa đi vừa nói với A Lệ “mau lên, Lân ca ca là người tốt sẽ không ăn thịt
ngươi đâu, hắn tốt y như phụ thân của ta vậy đó”.

Trước một câu ca ca, sau hai tiếng phụ thân, nàng rốt cuộc coi hắn là

cái gì vậy chứ? Hơn nữa rõ ràng nàng thuộc sở hữu của hắn nhưng sao mọi
người lại dám nhìn ngắm nàng tới ngây ngốc như vậy chứ, một luồng khí
uất ức trào dâng tới tận cổ họng.

Mạc Lân có chút không vui nói “Tuyết Nhi, chẳng lẻ không thấy

chúng ta đang thảo luận công việc sao?”

“Thảo luận vẫn chưa xong sao?”. Nàng nhướng mắt nhìn quanh bốn

phía.

“Tuyết Nhi cô nương đủ rồi”. A Lệ xấu hổ cố thoát khỏi bàn tay Kinh

Vô Tuyết đang nắm chặt tay nàng, đặc biệt khi nàng phát hiện ra trong mắt
Mạc lân chỉ có hình bóng của Kinh Vô Tuyết, nàng không khỏi cảm thấy
đau khổ cùng thất vọng.

“A Lệ nếu đã tới đây sao không kêu người thông tri cho ta biết một

tiếng”. Mạc Lân bước xuống dưới, vẻ mặt ôn nhu làm Kinh Vô Tuyết
nhướng mày.

Hắn chỉ khi đối diện với mỹ nữ mới trở nên ôn hòa nhã nhặn thế này,

còn đối xử với nàng nếu không phải là la hét thì cũng là động tay động
chân. Nghĩ tới chuyện hắn đối xử khinh bạc với mình, Kinh Vô Tuyết như
cảm thấy một luồng khí nóng từ hai bên tai lan tràn toàn thân.

“Ta…… Ta có làm một chút điểm tâm mang đến đây”. A Lệ ngại

ngùng cúi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.