ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 103

Bàn tay đang để trong túi siết chặt, băng gạc thô ráp ôm trọn lấy.

Cảm giác nhói đau ấy khiến cô chợt bừng tỉnh.

Tại sao cô phải nhớ tới cậu ta? Rõ ràng cô ghét cậu ta tới thế...nơi

chân mày của cô nhíu chặt lại.

"Mẹ đã không tin con, con tha lỗi cho mẹ được không?"
Những tiếng nức nở nghẹn ngào của Lục Tuyết Cầm vang lên bên

tai, Lục Tịnh An khẽ thở dài, quẳng hết mấy suy nghĩ kỳ quái sang
một bên, rồi duỗi tay vỗ lên lưng bà.

"Mẹ đừng khóc."
Giọng cô không quá lớn, chỉ vừa đủ để Lục Tuyết Cầm nghe được.
"An An, con không giận mẹ à?" Lục Tuyết Cần có thể cảm nhận

được sự dịu dàng của con gái, bà ngẩng đầu đầy ngạc nhiên.

Nhìn vào đôi mắt mong đợi của bà, Lục Tịnh An lúng túng quay

mặt qua một bên.

"Con đói bụng, về nhà rồi hẵng nói." Rồi cô bước xuống bậc thang.
Lục Tuyết Cầm nhìn theo bóng dáng con gái, nụ cười đọng trên

khóe môi, thay thế cho những giọt nước mắt.

Thật ra lúc con gái quay đầu chạy vọt đi, bà đã phát hiện có gì đó

không đúng, về sau hỏi thăm tình hình từ mẹ con Lâm Tố Vân thì bà
mới biết mình đã trách nhầm con bé.

"Mẹ còn không đi sao?" Lục Tịnh An mới bước được nửa đường,

cô đứng trên bậc đá nghiêng đầu nhìn mẹ.

"Ấy, đi đây."
Lục Tuyết Cầm lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa bước theo

chân con gái.

Sau khi hai mẹ con yên vị trên xe, Lục Tuyết Cầm kéo tay con gái,

dịu dàng nói, "An An, là mẹ không tốt nên con đã phải chịu oan ức
rồi."

Cứ nhắc tới là đôi mắt bà lại rưng rưng, bà vội hít một hơi thật sâu,

đè nén cảm xúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.