ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 105

Người, không phải do cô đánh, tại sao cô phải tới thăm?
Xe con dừng trước cửa nhà họ Lục, lúc này đã muộn nên rất yên

tĩnh, hàng xóm của họ, nhà họ Phỉ bên cạnh cũng tối om.

"An An, mẹ đã nấu cơm xong rồi, con đợi chút, hâm nóng là ăn

được ngay."

Về tới nhà, Lục Tuyết Cầm cởi áo khoác, nhanh nhẹn đi vào bếp,

trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Lục Tịnh An.

Cô đứng tại chỗ, lén nhìn về phía nhà bếp.
Thấy Lục Tuyết cầm mải mê bận rộn, cô thoáng thở phào, rốt cục

cũng rút bàn tay từ trong túi ra.

Bàn tay quấn băng cô vẫn luôn nhét vào trong túi quần, chỉ sợ bị bà

trông thấy, tới lúc đó bà chắc chắn truy cứu nội tình, rồi lại khóc lóc
ầm ĩ.

Nghĩ đã thấy nhức đầu.
Băng gạc trắng như tuyết quấn quanh tay cô, có vẻ rất nổi bật, Lục

Tịnh An thoáng do dự.

"Mẹ, con đi tắm trước, mẹ bưng hộ con bữa tối lên phòng nhé!" Nói

xong cô bước lên tầng.

"Ừ, mẹ biết rồi." Lục Tuyết Cầm không chút nghi ngờ. "Đã trễ rồi,

con tắm trước đi, tắm xong là ăn được luôn!"

Lục Tịnh An đáp lời, nhanh chóng lên tầng hai, rồi về phòng mình.
Cô lấm lét nhìn trái nhìn phải, bước tới trước máy tính, rút một cái

kéo để trong ống đựng bút ra, cắt bỏ băng gạc.

Nhưng lưỡi kéo vừa mới đụng tới băng gạc thì cô khựng lại.
Không biết tại sao cô bỗng nhớ lại nụ cười ấm áp của cậu ta, nhớ cả

dáng vẻ cẩn thận băng bó giúp cô.

Cô cắn môi, do dự một lúc rồi cũng buông kéo xuống.
"Cộc cộc cộc....An An, mẹ vào nhé"
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Tuyết Cầm vang lên bên ngoài

cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.