ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 112

quanh, bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh đi cùng, hình như tên là
Phi Tử.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Dường như Liên Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, cậu ta

trợn mắt nhìn qua, khi nhìn thấy người đó là Phỉ Minh Sâm, đầu tiên
cậu ta hơi khựng lại, theo phản xạ lùi về sau một bước.

Lúc cậu ta phát hiện trên tay Phỉ Minh Sâm không đeo túi xách mà

chỉ xách theo mỗi một ấm nước, cậu ta bèn nhe răng cười.

Tiếp theo đó, kẻ thù gặp lại nhau, ai nấy đều đỏ cả mắt.
"Ê tiểu bạch kiểm (*), đứng lại cho tao!"
(*)Nguyên văn: Tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng

trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)

Liên Vũ mặc kệ thằng em của mình, lớn tiếng la hét, vọt thẳng tới

cạnh Phỉ Minh Sâm.

Phỉ Minh Sâm không hề nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ nhíu mày,

"tiểu bạch kiểm" ? Là đang nói mình à?

Liên Vũ lao nhanh tới tới trước mặt cậu, một tay nắm lấy vạt áo kéo

cậu lại gần.

"Tiểu bạch kiểm, bị tao tóm được rồi này? Ha ha, không ngờ tao lại

gặp được mày thật, hôm nay ông đây không đánh mày răng rơi đầy thì
ông sẽ viết ngược lại tên mình!"

Phỉ Minh Sâm nhìn cậu ta, bình tĩnh hất hất cánh tay đang bó bột

của cậu ta.

Tay trái Liên Vũ túm vạt áo Phỉ Minh Sâm, còn tay phải thì bó bột,

khua tay vài cái mà không đánh nổi, cậu ta tức giận nói, "Phi Tử, đần
ra đấy làm gì, còn không mau qua giúp một tay!"

"Dạ dạ..."
Liên Phi chạy vội qua nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phỉ Minh

Sâm, cậu ta tựa như trông thấy cơn ác mộng khủng khiếp, nào dám ra
tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.