ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 118

Trong mắt Lục Tịnh An, cái tên kia đang ngồi tựa lưng vào giường

bệnh sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ yếu ớt, ngay cả ho khan cũng khó
khăn.

Lục Tịnh An cắn môi, thái độ mềm hẳn đi. Cô quay mặt đi, trầm

giọng nói, "Nói đi, cậu muốn thế nào?"

Phỉ Minh Sâm ngừng cơn ho khan, cậu nhìn về phía Lục Tịnh An,

ánh mắt hơi tỏa sáng.

"Cậu rốt cục có nói không? Một thằng đàn ông sao mà chậm chạp

thế hả?" Thấy cậu cứ kề cà không mở miệng, Lục Tịnh An có vẻ cực
kỳ nóng nảy nhìn về phía cậu.

"Nói gì?"
"Cậu muốn bồi thường thế nào? Nói nhanh lên, nếu không tôi đổi ý

bây giờ!"

Thật ra trong lòng Lục Tịnh An không hề cảm thấy mình sai, nhưng

dù sao Liên Vũ cũng từng là đàn em của cô, nếu Phỉ Minh Sâm thực
sự muốn truy cứu chắc gì Liên Vũ đã chịu đựng nổi, còn cô, chắc gì
không bị liên lụy theo.

Nể tình ngày xưa, cô sẽ giúp Liên Vũ lần này. Có điều, lần sau đừng

để cô nhìn thấy nó nữa, nếu không....

Lục Tịnh An siết chặt nắm đấm, bóp chặt tới nỗi các khớp ngón tay

kêu răng rắc.

Mạc Xảo Xảo lại nuốt nước bọt lần nữa, cô nhìn về phía Phỉ Minh

Sâm, ra sức nháy mắt, cô sợ cậu thật sự nói ra điều gì đó khiến chị An
xông lên đánh người, lúc đó cô có muốn cũng không ngăn cản được!

Nhưng Phỉ Minh Sâm nào có nhìn Mạc Xảo Xảo, cậu đang cố gắng

kiềm chế để khóe miệng không nhếch lên.

Cậu đắn đo rồi ngước nhìn Lục Tịnh An hỏi, "Yêu cầu gì cũng được

à?"

Lục Tịnh An ôm lấy cánh tay, gật đầu với cậu.
"Nhưng nếu cậu không làm được thì sao giờ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.