ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 122

Chỉ là người yêu thôi chứ gì? Có gì khó khăn?
"Bao lâu?" Cô cau mày hỏi.
Dù cho có phải đồng ý thì cô cũng không thể làm người yêu cậu cả

đời, cho nên phải đặt ra một kỳ hạn nhất định.

Phỉ Minh Sâm suy nghĩ rồi đáp, "Cho tới khi tôi có thể đi học."
"Được." Lục Tịnh An dứt khoát, "Bao lâu cậu mới có thể quay về

trường?"

Nhớ lại lời mẹ nói trước khi đi, chắc khoảng mai là cậu có thể xuất

viện, nhưng nét mặt cậu vẫn không hề thay đổi, "Tầm một hai tuần
nữa."

"Được, vậy thì hai tuần."
Lục Tịnh An rất hài lòng, chỉ hai tuần thôi mà, qua nhanh lắm.
Phỉ Minh Sâm, người đáng ra phải rất sảng khoái lại không thể ngờ

rằng, ước định hai tuần của mình và Lục Tịnh An lại là về hai nội
dung khác hẳn nhau.

Hai người, ông nói gà bà nói vịt, vậy mà cuối cùng ngoài ý muốn

đạt tới nhận thức chung.

Mạc Xảo Xảo ngồi bên hóng chuyện, ban đầu thì thấy hưng phấn,

nhưng rồi lại thất vọng.

Rõ ràng đã nói làm người yêu, bây giờ biến thành chép bài, cái tên

Phỉ Minh Sâm này sao không kiên trì thêm chút nữa chứ? Cơ hội tốt
như vậy!

Sau khi thỏa thuận xong, Lục Tịnh An mới nhớ tới mục đích của

mình. Cô nhìn xung quanh, hỏi, "Cậu có thấy ba lô của tôi không?"

“Trên kệ ấy."
Theo hướng chỉ của Phỉ Minh Sâm, quả nhiên Lục Tịnh An lập tức

nhìn thấy ba lô của mình. Cô vui vẻ, bước qua lấy ba lô xuống.

Mạc Xảo Xảo cũng phản ứng kịp, "Hả, hóa ra chị An tới lấy ba lô

hả? Em còn tưởng..."

"Sao? Còn tưởng gì hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.