ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 132

"Sao? Được không?"
Lục Tịnh An lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu, "Cậu có thể

nhắn tin cho tôi, nhưng tôi có trả lời không thì phải tùy tâm trạng."

"Ừ, được." Phỉ Minh Sâm có vẻ hưng phấn, cậu còn nói thêm, "Vậy

mai...tôi chờ cậu qua đấy."

Đợi cô làm gì? Nét mặt Lục Tịnh An mờ mịt.
"Vở ghi của tôi." Cảm nhận được sự do dự của cô, Phỉ Minh Sâm

bèn nói, "Cậu không quên đấy chứ?"

Lục Tịnh An trừng mắt nhìn,vở ghi gì cơ? Sao cô không có ấn

tượng gì?

"Trong lúc tôi nằm viện không thể tới lớp được, hy vọng cậu sẽ

chép bài hộ tôi, lúc chiều vừa nói xong còn gì."

Chép bài ghi bài....Mạc Xảo Xảo từng nhắc tới việc này.
Lục Tịnh An cắn một miếng khoai, ậm ờ đáp, "Được, mai tôi chép

cho cậu."

"Ừ, vậy được rồi." Giọng nói của cậu mang theo sự luyến tiếc, "Giờ

không còn sớm nữa, cậu ngủ đi."

"Ồ." Lục Tịnh An liếc nhìn đồng hồ báo thức, quả thật đã muộn rồi.
"Ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon."
Nói xong, Lục Tịnh An cúp điện thoại không chút lưu luyến.
Ghi bài à.....
Cô ôm điện thoại ngẫm nghĩ, sau khi trong lòng đã có quyết định,

cô đứng dậy tắt đèn rồi lên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Còn Phỉ Minh Sâm, cúp máy xong cậu không lập tức ngủ luôn.
Cậu nhìn lại lịch sử cuộc gọi, khóe miệng nhếch lên một độ cong

mê người.

***
"Chị An, làm thế được không đấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.