ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 137

xuống.

"Sao thế?" Cô quên cả cơn giận, khẩn trương hỏi.
Phỉ Minh Sâm lắc đầu, kiềm chế nói, "Không sao, vừa nãy không

cẩn thận đụng phải góc bàn."

Lục Tịnh An đúng là muốn nổi đóa, nhưng nhìn Phỉ Minh Sâm có

vẻ chới với thì cô lại không tiện phát tác.

"Tôi đi gọi bác sĩ." Nói xong, cô nhấc chân đi ra ngoài.
"Cậu đừng đi..." Phỉ Minh Sâm hấp tấp kéo cô lại, không để cô đi.
Đương nhiên là không thể cho cô gọi bác sĩ tới rồi, nếu không cô sẽ

trông thấy vết thương của cậu, thế chẳng phải lộ tẩy hết sao?

"Nhưng cậu..."
"Tôi không sao, đừng lo lắng."
"Ai lo lắng...."
Lục Tịnh An hất tay cậu ra, trông thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, cô

không nhịn được cất tiếng hỏi, "Cậu không sao thật chứ? Hay là tôi cứ
gọi chị y tá tới xem sao."

Nói là làm, cô đi thẳng ra bên ngoài.
Lần này, Phỉ Minh Sâm không kịp giữ lại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.