ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 140

Dù nét chữ trong vở ghi Toán khác hẳn so với những quyển vở còn

lại, nhưng cũng có thể là do cô mượn của người khác thì sao, vì lý do
gì mà cậu ta chắc chắn đó là của cô vậy?

"Tôi nhận ra chữ của cậu." Phỉ Minh Sâm cúi đầu, tiếp tục chép bài.
Đương nhiên là cô không thể biết được, trong vài ngày ngắn ngủi

mà Phỉ Minh Sâm đã nhìn lén cô bao nhiêu lần rồi, bởi vì lúc cậu nhìn
thì cô đang ngủ gật, chỉ mỗi tiết Toán học là cô tỉnh....

Nghĩ tới đấy, đầu bút của cậu khẽ nhấn mạnh.
"Nói nghe coi, có phải cậu rất thích học Toán không?" Phỉ Minh

Sâm thản nhiên thử dò xét.

Lục Tịnh An ngồi xuống ghế tựa, theo thói quen lấy điện thoại ra,

cô suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi của cậu, "Cũng tàm tạm, Toán
học khá thú vị."

Câu trả lời của Lục Tịnh An khiến Phỉ Minh Sâm rạng rỡ hẳn.

Chẳng qua là do cô cảm thấy Toán học thú vị, chỉ đơn giản là thích
học Toán thôi đúng không?

Đang định phụ họa đôi câu, thì Lục Tịnh An lại nói tiếp, "Vả lại,

thầy Cố giảng bài rất hay."

Khóe môi đang cong lên của Phỉ Minh Sâm lại một lần nữa hạ

xuống thành một đường thẳng.

"Ồ." Ai đó đáp lại, nét mặt không hề biến sắc.
Sau đó, Phỉ Minh Sâm trở nên im lặng, còn Lục Tịnh An cũng

không nhận ra được bất kỳ sự bất thường nào.

Tới tận khi Phỉ Minh Sâm chép xong cô mới thu dọn đồ đạc rời

khỏi phòng bệnh, lúc ngồi trên xe về nhà, cô mới đột nhiên phát hiện
ra, liệu có phải Phỉ Minh Sâm mất hứng không?

Cô bĩu môi, cái tên này đúng là khó hiểu thật.
Ngẫm nghĩ một lát rồi cô cầm điện thoại lên, bật giao diện WeChat,

ơ mà cậu ta mất hứng thì mắc mớ gì tới cô nhỉ? Sao cô phải tìm cậu ta
chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.