ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 148

Tiếp đó, Lục Tịnh An bắt đầu giảng đề cho Phỉ Minh Sâm.
Cô không phải là một giáo viên giỏi, cách giải thích đơn giản như

chính tính cách thô lỗ của bản thân, bù lại, Phỉ Minh Sâm đúng là một
học trò giỏi, cậu có thể hiểu được ý của Lục Tịnh An khiến cho cô
càng giảng càng hăng, càng lúc càng nói nhiều hơn.

Phỉ Minh Sâm nghiêm túc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên

gương mặt Lục Tịnh An, ánh mắt cô tỏa sáng, gò má ửng hồng, thần
thái phấn chấn, dù có ngắm bao lâu cũng không đủ với cậu.

Hôm nay, Lục Tịnh An ở lại bệnh viện khá lâu. Tới tận khi Lâm Tố

Vân tới đưa cơm cho thì cô mới giật mình nhận ra thời gian trôi nhanh
quá.

"An An, trễ thế này cháu vẫn còn ở đây hả! Mấy hôm nay cháu vất

vả rồi, có muốn ở lại ăn tối luôn không?"

Lâm Tố Vân cười nhiệt tình nhìn Lục Tịnh An.
Minh Sâm đã từng nói qua cho mẹ biết, con gái nhà họ Lục bên

cạnh, Lục Tịnh An, cũng chính là người đưa cậu tới bệnh viện hôm
đó, bây giờ đang là bạn cùng bàn với cậu, mỗi chiều sẽ mang vở ghi
bài tới.

Con trai còn đặc biệt dặn dò bà không được đến sớm để tránh quấy

rầy hai đứa học hành.

Lâm Tố Vân đương nhiên luôn miệng đồng ý.
Bây giờ bà cực kỳ có thiện cảm với Lục Tịnh An, tuy cô bé này

trông có vẻ lạnh lùng, nhưng bà biết, thật ra Lục Tịnh An là một đứa
trẻ ngoan, bà rất cảm kích vì cô đã giúp đỡ con trai mình.

Nụ cười nhiệt tình của Lâm Tố Vân khiến Lục Tịnh An hiểu lầm.
Cái tên xấu xa Phỉ Minh Sâm này chẳng lẽ đã kể cho mẹ biết việc

mình đồng ý nhận lời làm bạn gái cậu ta ư? Dù sao chỉ hơn một tuần
nữa là hai người đường ai nấy đi, cô không muốn bị ai biết, nhất là
người lớn đôi bên.

Lục Tịnh An hung dữ nhìn Phỉ Minh Sâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.