ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 154

quẩn trong lòng bà, khiến cho bà không nghe lọt tai được bất kỳ điều
gì nữa.

Qua kính chiếu hậu, bác Lâm khẽ thở dài nhìn Lục Tuyết Cầm, ông

biết có nhiều lời cũng vô dụng, cho nên đành tập trung lái xe...

"Anh hai, anh về rồi!"
Hai bóng hình nhỏ bé chạy ùa qua cửa chính, thấy Phỉ Minh Sâm từ

trên tầng đi xuống, hai nhóc hưng phấn la lên.

Bây giờ khoảng bốn giờ chiều, Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt

vừa tan học về tới nhà. Vào chiều thứ sáu, trường bọn nhóc chỉ học hai
tiết, cho nên được về khá sớm.

"Tiểu Dương, Tiểu Nguyệt." Phỉ Minh Sâm cười.
Thấy hai nhóc nhào về phía con trai, Lâm Tố Vân nhíu mày, "Đừng

đụng vào, cơ thể anh hai các con chưa khỏi hẳn đâu."

Nghe vậy, Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt vội vã thắng gấp,

dừng lại trước mặt Phỉ Minh Sâm.

"Anh hai, vết thương của anh chưa lành sao?" Phỉ Tân Nguyệt dè

dặt hỏi.

"Sắp rồi, đừng lo lắng." Phỉ Minh Sâm vỗ về xoa đầu em gái.
"Anh hai, có phải anh đau lắm không?" Phỉ Triêu Dương hỏi tiếp.
"Cũng tàm tạm, giờ hết đau rồi."
Phỉ Triêu Dương gật đầu, "Anh hai em giỏi nhất, chắc chắn sẽ

không đau!"

Cậu nhóc tháo cặp sách trên lưng xuống, lấy từ trong đó ra một

thanh chocolate.

"Anh hai, em để dành cho anh này." Nói xong, cậu nhóc đưa cho

anh trai.

"Em cũng có!" Phỉ Tân Nguyệt lấy ra một bọc kẹo, không cam lòng

tỏ ra yếu thế.

Phỉ Minh Sâm mỉm cười nhìn hai thiên sứ nhỏ, từ chối, "Cảm ơn

hai đứa, nhưng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.