ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 158

lánh của cậu.

Cái tên này, đúng là rất thích học tập...
Lục Tịnh An cảm thấy mình thực sự không thể hiểu nổi anh chàng

này, mới nghe giảng được một hôm mà cô đã mệt muốn chết.

Cô chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm đang đứng trên

bậc thềm đá.

Hôm nay cậu ăn mặc khá giản dị, so với bộ đồng phục học sinh thì

bộ này trông đẹp mắt hơn hẳn, nét mặt cũng bớt tái nhợt hơn so với
hôm qua.

"Vào đi." Phỉ Minh Sâm chỉ sợ cô tới đưa vở ghi rồi chạy mất, cho

nên cậu vội mời cô vào nhà.

Lục Tịnh An không từ chối, cứ thế khoác ba lô bước vào trong.
Nhà Phỉ Minh Sâm giống y như trong tưởng tượng của cô, ngăn nắp

sạch sẽ, sáng sủa và ấm cúng, mặc dù trong nhà không có ai, nhưng
vẫn mang lại cho cô cảm giác náo nhiệt.

"Nước lọc hay nước trái cây?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
"Không cần." Đằng nào cô chả đi luôn.
Lục Tịnh An bước tới bên cạnh bàn, mở ba lô rồi lấy vở ghi bài ra.
Phỉ Minh Sâm khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi vào bếp rót một cốc

nước lọc, mang tới bên cạnh cô.

"Hay là uống một chút đi, chắc cậu khát rồi."
Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, Phỉ Minh Sâm cũng nhìn cô, ánh

mắt toát ra vài phần quan tâm.

"Cảm ơn." Cô đón nhận ý tốt của cậu.
"Cậu ngồi trước đi, có gì không hiểu tôi lại hỏi."
Dưới sự hiếu khách của Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An đành ngồi

xuống ghế sofa nhà cậu, cậu nhồi nhét cho cô kha khá chocolate và
kẹo.

Nói xong, Phỉ Minh Sâm ra ngoài, Lục Tịnh An cau mày, đem

chocolate và kẹo đặt lên bàn trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.