ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 161

“Dạ, sắp.” Cô trả lời qua loa, chưa nói với bà thật ra cô đang ở cách

vách.

“An An, xin lỗi, tối nay không biết mấy giờ mẹ mới có thể trở về,

con đặt thức ăn bên ngoài được không?” Ai ngờ, Lục Tuyết Cầm lại
cũng không ở nhà.

“Sao vậy?” Lục Tịnh An không khỏi nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện

gì sao?”

“Không phải, bạn mẹ hẹn tới thẩm mỹ viện làm vài liệu trình,

không ngờ lại tốn thời gian tới vậy. ”

Giọng nói của Lục Tuyết Cầm mang theo mấy phần rầu rĩ, tựa như

bởi vì mình đi thẩm mỹ viện mà tối nay không thể làm cơm cho cô.

Chân mày Lục Tịnh An khẽ thả lỏng, mẹ cô có thể ra ngoài đi dạo,

biết thêm vài người, cô hiển nhiên tán thành hết mình.

“Vâng, con đã biết, vậy mẹ không nên về quá trễ, chú ý an toàn.”
Lại nói thêm vài câu, cô đồng ý nhất định sẽ ăn bữa tối, lúc này Lục

Tịnh An mới cúp điện thoại, kết quả vừa quay đầu lại, liền chống lại
ánh mắt của Phỉ Minh Sâm.

Nghĩ đến đề tài mới vừa nãy của hai người, cô không khỏi nhún vai,

“Cậu nghe được rồi hả?”

Phỉ Minh Sâm chỉ có thể cười khổ, biết mình thừa dịp ăn cơm chùa,

mượn cớ bồi dưỡng tình cảm, nguyện vọng như thế cứ rơi vào khoảng
không.

“Vậy cậu tính giải quyết bữa tối thế nào?”
“Không biết.” Lục Tịnh An lại nhai một viên kẹo, “Chắc là đi ra

ngoài tìm cái gì ăn.”

Cô bỏ viên kẹo vào miệng ngậm, một bên má liền phồng lên, nhìn

cô có một chút tính trẻ con, rơi vào mắt Phỉ Minh Sâm, cậu cảm thấy
cô hết sức đáng yêu.

Trong lòng cậu có quyết định, khép lại laptop, đứng dậy đi về phía

tủ lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.