ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 164

Lục Tịnh thật sự đói bụng, hôm nay hao tổn tinh thần nghe giảng

bài, lại ăn trễ hơn so với bình thường, bụng cô đã sớm đói mà kêu ục
ục.

“Không nghĩ tới cậu nấu cơm ăn còn thật ngon.”
Lục Tịnh An gắp một miếng thịt, miếng thịt xào với dưa cải này

vừa mềm lại vừa thơm, lửa vừa vặn, lại thêm chút rượu làm gia vị, ăn
đặc biệt ngon miệng.

Cô thật bất ngờ, Phỉ Minh Sâm không chỉ biết nấu cơm, lại còn nấu

ngon, hơn nữa còn rất hợp với khẩu vị của cô.

“Ừ.” Phỉ Minh Sâm mỉm cười gật đầu, lại gắp thêm cho cô một ít

đồ ăn.

Lục Tịnh An là người không từ chối, ăn đến hết sức vui vẻ.
Giữa hai người, dường như vì một bữa tối này, mà quan hệ tiến triển

không ít, ít nhất Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, cảm giác cậu ta
thuận mắt hơn rất nhiều.

Đợi đến khi ăn uống xong, Lục Tịnh An lười biếng làm tổ trên sofa.
Phỉ Minh Sâm đang rửa chén ở phòng bếp,nghe động tĩnh kia, Lục

Tịnh An đem suy nghĩ dừng lại, không biết là do quá mệt mỏi, hay bởi
vì quá thư thái, mà mí mắt cô từ từ nhíu lại, cuối cùng không kiên trì
được nữa, nhắm lại…..

Phỉ Minh Sâm từ trong phòng bếp đi ra, vừa định gọi cô, liền nhìn

thấy cô gái dựa vào ghế sofa, mắt khép hờ, cứ như vậy đã ngủ rồi.

Trời thu vào đêm vẫn có chút lạnh, cô nằm hơi co lại, dường như

vẫn cảm thấy lạnh, nhìn có chúy yếu ớt hơn so với thường ngày.

Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút kinh sợ, cậu bắt buộc bản thân

thu hồi tầm mắt, rón ra rón rén đi về phòng, lấy một tấm chăn mỏng
ra.

Cậu rũ chăn, nhẹ nhàng trùm lên người cô.
Trong lúc ngủ mơ màng, Lục Tịnh An cảm giác được chút ấm áp,

liền cuốn lấy tấm chăn, rụt vào bên trong, rồi lại yên ổn ngủ tiếp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.