ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 192

bà.”

Lúc nói lời này, trên gương mặt nhu hòa xinh đẹp thanh nhã của bà

lộ ra vài phần đau khổ, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt.

Bà gật đầu với Phương Dự, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng dáng bà rời đi, trong mắt Phương Dự lộ ra vài phần suy

tự, cuối cùng đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng, bà cụ Cố đã tỉnh lại.
Lục Tịnh An ngồi bên người bà cụ, nói chuyện với bà.
“Bà ngoại, có phải buổi tối bà lại đá chăn hay không? Tuần trước

con tới thăm bà, rõ ràng bà còn khỏe lắm, sao tự dưng lại ngã bệnh?”

Cô ôm bả vai bà cụ, giống như cô gái nhỏ hay làm nũng với trưởng

bối, bình thường cô tuyệt đối không có nét mềm mại nhu hòa như lúc
này.

Dáng vẻ này của cô, cùng với cô gái bạo lực vừa đấm vào mặt

người đàn ông lúc nãy thật sự tưởng chừng là hai người. Nhìn thấy
ánh mắt Phỉ Minh Sâm liên tục nhìn về phía cô, cũng biết giờ phút này
cậu ta có bao nhiêu là kinh ngạc.

Bà cụ Cố lắc lắc đầu, vỗ tay cô nói: “Con nghĩ bà là con sao, ngủ

còn đá chăn? Người bà đã già, luôn sẽ có vài tật xấu như vậy, con
không cần ngạc nhiên.”

Trong mắt bà có ý cười, tràn ngập nét hiền từ cùng với cưng chìu.
“Bà ngoại mới không già.” Lục Tịnh An ôm bà, trong mắt có chút ê

ẩm, “Bà ngoại vĩnh viễn là tuổi mười tám.”

“Haha, mười tám tuổi? Bà nghĩ rằng bà gần tám mươi.”
Bà cụ Cố lại rất rộng rãi, bà vừa nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, “Cháu

thấy con bé này không, chỉ biết dỗ cho bà vui vẻ.”

“Cháu cảm thấy Tịnh An nói thật.” Phỉ Minh Sâm cười nói, “Hai

người nhìn không giống bà ngoại và cháu gái, ngược lại giống mẹ và
con gái hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.