ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 205

Suy nghĩ một chút, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, nụ

cười trên mặt nhìn hơi có vẻ ngớ ngẩn.

Buổi tối, Lục Tịnh An nằm ở trên giường chơi điện thoại di động,

bỗng nhiên nhận được yêu cầu trò chuyện từ Phỉ Minh Sâm.

Rõ ràng là trước đây cũng đã từng gọi điện thoại với nhau rồi, thế

nhưng lần này nhìn yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói của cậu, không
biết sao trái tim cô bỗng nhiên lại đập lỡ một nhịp.

Cô mím môi, nhấn nút trả lời.
“Là tôi.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền đến.
“Ừ…”
“Đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Lục Tịnh An ôm lấy gối đầu, có chút mất tự nhiên mà

nói, “Còn cậu?”

“Tôi ấy hả, không ngủ được.”
Lục Tịnh An trợn mắt, “Tại sao?”
“Nhớ cậu.”
Cậu gần như là bật thốt ra, nghe vậy Lục Tịnh An nghẹn họng, cảm

giác tim đập nhanh hơn. Cô cắn cắn môi, “Nói nhăng cuội gì đấy…”

“Đây là lời thật lòng mà.” Thiếu niên cười khẽ một tiếng, nói: “Cậu

đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra đi.”

Tuy là Lục Tịnh An không hiểu cho lắm nhưng vẫn nhảy ra khỏi

giường, đi tới bên cạnh cửa sổ kém rèm ra.

Sau đó cô liền thấy Phỉ Minh Sâm đứng ở cửa sổ phòng đối diện,

cách một bệ cửa sổ mà nhìn cô cười. Đôi mắt sáng trong như vì sao
trên trời kia khiến trái tim Lục Tịnh An khẽ run lên.

“Sao phòng cậu lại ở đối diện phòng tôi?”
“Vốn là tôi ở đây mà.”
Chỉ là Lục Tịnh An hơi ngạc nhiên một chút, trước kia không chú ý

đến chuyện này. Cô bĩu môi nói: “À, kêu tôi ra đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.