ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 216

toàn chìm vào yên tĩnh…

Ngày hôm sau, Lục Tịnh An hiếm khi lại có một hôm ngủ quên.
Khi nhìn thấy đồng hồ báo thức đầu giường chỉ mười giờ, cô vội

xoay người bật dậy, sau đó chạy thình thịch xuống lầu.

Phòng khách yên ắng, trên bàn có để phần ăn, một tờ giấy đặt phía

dưới mâm nhỏ.

“An An, mẹ đi ra ngoài tìm việc làm, nhớ ăn sáng.”
Nhìn chữ viết xinh đẹp của người phụ nữ, trong lòng Lục Tịnh An

có chút khác thường, xem ra lần này mẹ của cô thật sự quyết tâm rồi.

Cô thả tờ giấy xuống, nhìn thoáng qua căn nhà bên cạnh thông qua

cửa sổ, dù sao cũng không hẹn thời gian, trễ thì trễ thôi.

Cô nhún vai, đi rửa mặt, ăn sáng xong rồi mới chầm chậm đi tới

trước cửa nhà kế bên. Còn chưa đợi cô đến gần thì bóng dáng của cậu
thiếu niên đã xuất hiện trong sân.

Nhìn mặt mày cậu ta sa sầm, Lục Tịnh An mím mím môi, cảm thấy

có chút chột dạ.

Phỉ Minh Sâm đi tới trước mặt cô, tất cả thấp thỏm sốt ruột đều

thoáng cái tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện trước
mặt cậu.

Cậu không chất vấn cô vì sao trễ như vậy mà nắm lấy tay cô, nắm

chặt lấy bàn tay trắng trẻo của cô gái ở trong tay mình.

“Hôm nay không đi chạy bộ à?”
Lục Tịnh An có hơi kinh ngạc, làm sao cậu ta biết mỗi sáng sớm cô

đều đi chạy bộ? Có điều là tất nhiên cô sẽ không nói đến chuyện hôm
qua mất ngủ nên hôm nay đã ngủ quên, “Chính là không muốn đi.”

Phủ Minh Sâm nhìn cô, thấy cô không vùng tay ra khỏi tay cậu thì

tâm tình vốn đang buồn bực thoáng cái lại tươi sáng lên.

“Ừ, vậy thì không đi.”
Cậu khẽ mỉm cười, nắm tay cô, dắt cô vào trong nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.