ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 218

Cô đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ tính hít thở chút không khí thì

ngay lúc này Phỉ Minh Sâm bưng khay trở lại.

“Để cậu đợi lâu.” Cậu đặt khay lên bàn, quay đầu lại nhìn cô với đôi

mắt sáng quắc.

Lục Tịnh An cảm thấy hơi mất tự nhiên nên quay mặt đi, sau đó lại

bị cậu kéo đến chỗ bàn đọc sách, lần lượt ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Phỉ Minh Sâm liền nhìn chằm chằm vào cô,

như trên mặt cô có hoa vậy. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Lục Tịnh An
không thể chịu được nữa, khẽ chụp tay lên mặt cậu.

“Nhìn cái gì vậy? Không phải là muốn nói chuyện mẹ của tôi à?”
Bị cô chụp lên mặt như Phỉ Minh Sâm lại chẳng hề khó chịu. Cậu

kéo bàn tay cô đang dán trên mặt mình xuống, nói: “Trước kia bác gái
đã từng làm qua công việc gì chưa?”

Bị vấn đề này của cậu thu hút, Lục Tịnh An không ý thức được cậu

không buông tay cô ra mà là nắm chặt lấy, mười ngón đan vào nhau.

Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Chưa, mẹ tôi vẫn luôn ở nhà,

chưa từng đi làm.”

Chuyện khi còn bé cô không nhớ được nhưng tên Mục Khải Phát

cặn bã kia làm sao có thể cho phép mẹ của cô đi ra ngoài làm việc
được cơ chứ? Ông ta vẫn luôn cho rằng phụ nữ thì nên ở nhà để hầu hạ
ông ta, không thì ông ta sẽ rất mất mặt.

“Như vậy à.” Phỉ Minh Sâm gật đầu, nói ra kiến nghị của mình:

“Cậu thấy thợ làm bánh ngọt thì thế nào?”

“Thợ làm bánh ngọt?”
“Ừ.” Phỉ Minh Sâm phân tích: “Không phải bác gái rất thích làm

bánh ngọt sao? Hơn nữa tay nghề cũng khá mà.”

Từ khi mẹ con Lục Tuyết Cầm tới đây, em trai và em gái cậu chẳng

sợ sẽ không có bánh bích quy và bánh ga-tô để ăn, bởi vì hầu như mỗi
ngày Lục Tuyết Cầm đều sẽ mang qua đây nhưng đều là các loại khác
nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.