ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 224

Câu trả lời của chàng trai khiến cho Lục Tịnh An không khỏi ngẩn

ra. Cô ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt của cậu.

Cậu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, một đôi mắt đẹp như đính

sao, khi nhìn vào mắt cô thì như đang tỏa sáng khiến cho người ta
không kiềm được mà tin lời cậu nói.

“Em cũng thấy rất đẹp!” Cậu nhóc nhỏ giơ tay lên nói, đợi khi Lục

Tịnh An nhìn về phía nó thì lại ngượng ngùng cúi đầu, không dám đối
mặt với cô.

Lục Tịnh An cố gắng giữ căng mặt nhưng mang tai ửng đỏ đã bán

đứng tâm trạng của cô vào giờ khắc này.

Cô vươn tay xoa đầu hai tiểu quỷ. Cô vẫn luôn không thích con nít,

nhưng hai đứa nhóc này lại khiến người ta không thể ghét cho nổi.

Ngay sau đó trong đợt tấn công bằng sự nhõng nhẽo kiên trì của Phỉ

Tân Nguyệt và ánh mắt của anh em trai nhà họ Phỉ, cuối cùng là Lục
Tịnh An không rời đi được, ở lại chơi trò chơi với hai đứa nhóc.

Mãi cho đến chập tối, thấy xe Lục Tuyết Cầm đã về thì cô mới tạm

biệt hai đứa nhóc, rời khỏi nhà họ Phỉ.

“Tôi đưa cậu về.” Phỉ Minh Sâm đưa cô ra đến sân rồi nhưng vẫn

muốn tiếp tục đi theo.

Lục Tịnh An nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, “Nhà tôi ở sát bên.”
“Tất nhiên là tôi biết, cho nên có thể để tôi đưa cậu về không?” Phỉ

Minh Sâm cười nói, ánh mắt nhìn cô chứa đầy chờ mong.

Lục Tịnh An không thể chịu nổi đôi mắt kia của cậu, cứ giống như

thần chú vậy, một khi nhìn vào mắt cậu là cô lại có chút không khống
chế được chân tay của mình.

“Cậu… Cậu thích đưa thì đưa, tùy cậu.” Lục Tịnh An bĩu môi, hai

tay đút vào trong túi, đi thẳng ra ngoài sân.

Phỉ Minh Sâm bước nhanh hai ba bước đuổi kịp, đi song song với

cô. Có điều còn chưa kịp làm gì thì Lục Tịnh An đã đến cửa nhà cô.

“Đã nói cậu không cần đưa tiễn rồi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.