ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 253

Bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình che kín cả người, ngoài phần

phía dưới đùi ra thì không bị lộ gì cả.

Cô thở phào một cái, quay đầu nhìn lại rèm cửa sổ, lại nhịn không

được lén nhìn xuyên qua khe hở để xem phía đối diện.

“Ting ting…” Kết quả là tiếng chuông WeChat vang lên khiến cô

giật cả mình.

Chàng trai ở phía đối diện đang cúi đầu nhìn điện thoại di động. Cô

xoay người leo lên giường, cầm chiếc điện thoại di động ở bên hông
phía trong giường lên nhìn, quả nhiên là Phỉ Minh Sâm.

[Phỉ Minh Sâm]: Dậy rồi?
[Phỉ Minh Sâm]: Cậu đang thay quần áo hả?
Nghĩ đến chuyện lỗ mãng sáng sớm hôm qua, sắc mặt Lục Tịnh An

không khỏi ửng hồng.

Cô kéo gối ôm qua, kê cằm lên chiếc gối mềm mại, đáy lòng thầm

mắng một tiếng đồ lưu manh.

Vừa định trả lời thì tin nhắn của đối phương lại đến: “Thay đồ xong,

lát nữa có muốn cùng chạy bộ không?”

Nhìn tìn nhắn của cậu, Lục Tịnh An chớp chớp mắt, chẳng lẽ là cô

suy nghĩ nhiều? Thật ra là cậu ta không có ý gì khác?

May là vừa rồi còn chưa gửi đi, cô xóa từng chữ đã viết, lại gõ một

dòng tin nhắn khác gửi đi.

[Lục Tịnh An]: Vết thương của cậu bục ra thì sao? Tôi không muốn

mới sáng sớm phải đưa cậu đi bệnh viện đâu.”

[Phỉ Minh Sâm]: Chạy chậm thì chắc không sao…
[Phỉ Minh Sâm]: Thế nào?
Trong phòng đối diện, Phỉ Minh Sâm gửi tin nhắn đi rồi thì có chút

thấp thỏm chờ cô trả lời.

Rất nhanh, điện thoại di động rung lên một cái.
[Lục Tịnh An]: Không muốn, tôi không thích chờ người khác.
Phỉ Minh Sâm bị ghét bỏ chỉ còn lại cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.