ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 273

Lục Tịnh An nhìn cậu, rũ mi nhìn cậu đưa tay về phía mình. Bàn tay

của chàng trai rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, trắng trẻo mảnh khảnh,
lòng bàn tay hồng hào khỏe mạnh.

Cậu nhìn cô, trong mắt mơ hồ toát lên vẻ chờ mong.
Lục Tịnh An cắn cắn môi, sau đó vỗ tay cậu đẩy ra.
Ngay khi Phỉ Minh Sâm cho rằng mình thuyết phục thất bại, hơi

mỉm cười thì cô gái đã vượt qua cậu, tay đút túi quần đi về phía cửa
sân thượng.

Cậu không khỏi sửng sốt, mà Lục Tịnh An thấy cậu không đi theo

thì quay đầu nhìn cậu một cái: “Cậu tính đi trễ đấy hả?”

Nói rồi cô xoay người xuống khỏi sân thượng.
Thấy vậy, Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khẽ, nhấc chân theo sau

cô, cùng cô sóng vai đi xuống cầu thang.

Khi đến chỗ bước vào hành lang, Lục Tịnh An dừng chân, quay đầu

nhìn cậu một cái, nói: “Cậu đi trước đi.”

Biết cô tránh hiềm nghi, dù không cam tâm tình nguyện cho lắm

nhưng Phỉ Minh Sâm hiểu rõ cơm là phải ăn từng miếng từng miếng,
không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi trước.

Ngay sau đó hai người một trước một sau trở về phòng học, cũng

không có ai phát hiện khác thường của bọn họ.

Đối với việc Lục Tịnh An đột nhiên quay lại lớp học, bạn cùng lớp

cũng không có phản ứng gì. Dù sao trải qua hai tuần vừa rồi, Lục Tịnh
An chưa bỏ một tiết nào, tuy ban đầu mọi người có hơi kinh ngạc
nhưng lâu dần cũng quen.

Lục Tịnh An ngồi tại chỗ, lại cảm giác có chút không được tự

nhiên.

Chủ yếu là sự hiện diện của người ngồi cùng bàn quá mạnh mẽ, cô

không còn nhớ được tình hình cùng học Toán trước kia là như thế nào,
chỉ biết lúc này ngồi ở bên cạnh cậu, cô rất khó để không chú ý tới
cậu, điều này làm cho cô có chút cảm giác buồn bực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.