ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 289

Lục Tịnh AN lặng lẽ ăn cơm, cảm nhận được không khí của gia

đình này, ngước nhìn khung cảnh đầm ấm vui vẻ của bọn họ, đáy mắt
không khỏi ánh lên vài phần ước ao.

“An An, ăn nhiều một chút.” Mẹ Phỉ ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô.
Bà nhìn Lục Tịnh An, càng nhìn càng vừa lòng. Trước đó con trai

tái phát vết thương cũ, cô bé này không chỉ đưa nó đến bệnh viện mà
sau đó còn luôn mang vở ghi bài đến cho con trai, thật ra những điều
này bà luôn nhìn ở trong mắt.

Tính cách con trai thế nào thì bà là người rõ nhất, nếu không phải là

có ý với con gái nhà người ta thì sao lại làm phiền người ta như vậy cơ
chứ? Hơn nữa đã bao giờ nó chủ động mời con gái đến nhà ăn cơm
như thế? Vừa rồi bà còn thấy cậu kéo bàn tay nhỏ của người ta.

Thật ra bà là một phụ huynh rất tiến bộ, không phản đối yêu sớm.
Đầu óc của con trai không tệ, ở phương diện học tập chưa từng

khiến bà thất vọng, thậm chí có lúc bà còn lo lắng cậu học hành đến
khù khờ, sau này hệt như anh họ của cậu, học tới tiến sĩ rồi nhưng vẫn
là cẩu độc thân, vậy thì phải làm sao? Truyện được edit tham gia event
và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.

Cho nên bà suy nghĩ rất thoáng, nếu như con trai thật sự thích người

ta thì bà sẽ không ngại mắt nhắm mắt mở, thậm chí thỉnh thoảng trợ
giúp một chút có vẻ cũng không tệ.

Bà gắp một khối thịt cá vào chén của Lục Tịnh An, cười híp mắt

nói: “An An, dì nghe mẹ con nói sau này chị ấy đều phải đi làm, hay
là những ngày chị ấy đi làm con cứ tới nhà dì ăn cơm đi nhé?” Truyện
được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng
không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Nhìn nụ cười trên mặt mẹ Phỉ, không biết sao Lục Tịnh An cứ cảm

thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.