ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 287

tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

“Mẹ tôi đã nấu xong cả rồi, thấy cậu mãi chưa qua nên bảo tôi qua

tìm cậu.” Phỉ MInh Sâm vừa đi vừa nói.

Bước chân nhanh nhẹn thoải mái của chàng trai đủ để cho thấy lúc

này cậu đang vui vẻ thế nào.

Lục Tịnh An bị cậu lôi kéo đi, thẳng đến tới tận cửa nhà cậu mới

phản ứng lại, vội tránh thoát khỏi tay cậu. Khi cậu tủi thân ấm ức nhìn
qua cô thì cô có chút xấu hổ trừng mắt lại.

Phỉ Minh Sâm liền cười khẽ, làm như thân sĩ thời Trung Cổ mà đưa

tay làm động tác ‘mời’.

Lục Tịnh An mím môi, nhìn căn nhà trước mắt từ trong ra ngoài

đều lộ ra ấm áp, cuối cùng cô vẫn nhấc chân đi vào.

“An An, con tới rồi. Mau tới dùng cơm nào. Chỉ còn chờ hai đứa

thôi đấy!” Lâm Tố Vân thấy cô thì nở nụ cười nhiệt tình, tự mình lôi
kéo tay cô đi đến phòng ăn của nhà bọn họ.

Lục Tịnh An cúi đầu nhìn bàn tay bà ấy đang nắm tay mình, rất ấm

áp, thật ra có chút giống với Phỉ Minh Sâm.

Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lâm Tố Vân, đại khái là học theo dì

Lâm chăng, nên Phỉ Minh Sâm mới thích nắm tay người khác đi tới đi
lui như vậy.

Bất ngờ là trong phòng ăn có một người đàn ông trung niên xa lạ

ngồi đó. Người đàn ông kia đeo một cặp mắt kính, nhìn qua rất tao
nhã. Ông đang đùa giỡn với cặp song sinh nhà họ Phỉ, vừa nói vừa
cười.

Bước chân của Lục Tịnh An đột nhiên trở nên có chút dè dặt hơn.
“Mọi người tới rồi?” Ba Phỉ nhìn thấy cô thì không khỏi cười nói:

“Con chính là An An nhà hàng xóm đúng không? Chú là ba ba của
Minh Sâm. Mấy ngày trước chú đi công tác, hôm nay vừa mới về.”

Ba ba của Phỉ Minh Sâm là một kỹ sư, thường xuyên bay đi khắc

nới, hiếm khi mới có được cơ hội về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.