ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 292

event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi
khác. Cám ơn.

Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ Triêu Dương liếc mắt nhìn nhau, bĩu môi có

chút không tình nguyệt rút sách giáo khoa về.

Lục Tịnh An đè sách giáo khoa của con bé lại, quay đầu nói với mẹ

Phỉ: “Cảm ơn dì, có điều không sao đâu ạ, con cũng không có nhiều
bài tập.”

“Vậy thì thật ngại quá.” Mẹ Phỉ vội vã cười thân thiết.
“Không có gì ngại cả ạ, là con quấy rầy.” Lục Tịnh An hơi cong

môi, cười nhẹ một cái.

Cô vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì, nụ cười này cứ như băng tuyết

tan ra khiến người ta không thể rời mắt.

“Chị An cười lên đẹp ghê á!” Phỉ Triêu Dương ngơ ngác nói, “Thảo

nào anh hai thích…”

Lời cậu nhóc còn chưa nói xong đã bị Phỉ Tân Nguyệt thúc cùi chỏ

vào sườn, ý thức được mình lỡ miệng, cậu nhóc vội lấy tay bụm cái
miệng nhỏ của mình lại.

Chỉ là hành động đó cũng muộn rồi, lời chưa nói xong của cậu nhóc

đã bị mấy người trong phòng nghe cả, nhất là Lục Tịnh An. Cô chớp
chớp mắt, bên mang tai dần dần ửng hồng.

Tên kia, sao lại tùy tiện nói lung tung rồi?
Cô phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng trừng mắt liếc Phỉ Minh

Sâm, đổi lấy ánh mắt vô tội của chàng trai.

“Vậy mẹ không quấy rầy các con nữa, học tập cho giỏi, mẹ đi

xuống trước đây.”

Mẹ Phỉ nín cười, giả vờ như không nghe thấy, bưng khay đi ra khỏi

cửa phòng, đề đám bọn họ ở lại trong phòng học bài.

Bởi vì câu kia của Phỉ Triêu Dương nên sau khi mẹ Phỉ rời đi, trong

phòng im thin thít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.