ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 293

Lục Tịnh An trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, rất muốn nổi giận

nhưng lại ngại có em trai em gái cậu ở đây nên không phát giận được,
cô không khỏi có chút bí bách.

“Chị An, chúng ta tiếp tục giảng đề có được không?” Phỉ Tân

Nguyệt đảo tròng mắt, chỉ chỉ đề bài kia khẽ hỏi. Truyện được edit
tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy
mang đi nơi khác. Cám ơn.

Lục Tịnh An bị dời sự chú ý đi, thế này mới thôi. Người nhà họ Phỉ,

trừ Phỉ Minh Sâm ra thì cô đều rất thích, tất nhiên không đành lòng cự
tuyệt lời nhờ vả của Phỉ Tân Nguyệt.

Cô gật đầu, quyết định không nhìn người nào đó nữa, giảng bài cho

hai đứa bé đáng yêu.

Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh nhìn bọn cô, khóe miệng vô thức cong

lên một nụ cười.

Đại khái là Lục Tịnh An không biết rằng thần sắc nghiêm túc này

của cô lại toát lên nét dịu dàng hiếm thấy, nhìn qua xinh đẹp, nhã
nhặn, lịch sự như vậy, so với cô gái bạo lực ban chiều xoay người đạp
gã đàn ông kia thì quả thực như hai người khác nhau.

Có điều, cho dù là dáng vẻ nào của cô đi nữa thì cậu đều yêu thích

là được…

Không phải là Lục Tịnh An không cảm nhận được ánh mắt của cậu,

cũng quay đầu trừng mắt cảnh cáo vài lần nhưng người này không biết
thu lại, khiến cô tức giận đến ngứa cả răng.

Thật vất vả chịu đựng đến chín giờ rưỡi, Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ

Triêu Dương làm xong bài tập chuẩn bị đi ngủ thì Lục Tịnh An mới
tìm được cớ ra về.

“Chị An, ngàu mai chị có tới nữa không?” Trước khi đi, Phỉ Tân

Nguyệt ôm cánh tay của cô hỏi.

Lục Tịnh An muốn nói lại thôi, đáy lòng cũng có chút rối rắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.