ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 317

nghĩ nhiều."

Phỉ Minh Sâm gật đầu, nghiêm túc đáp, "Ừ, tôi cũng cho là vậy."
Nơi khóe mắt ánh lên ý cười đã tố cáo, quả thật là cậu có nghĩ

nhiều.

Lục Tịnh An sững người trước câu trả lời của cậu, nhưng cô vẫn

không dừng tay, dẫu sao cậu vì cô nên mới bị ướt, cô không muốn cậu
vì thế mà bị cảm, rồi lại ăn vạ cô đâu.

Phỉ Minh Sâm hưởng thụ sự "phục vụ" của cô, nhưng cảm giác này

kéo dài không được bao lâu, lúc cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt
của cô, tâm trạng tốt đẹp lập tức bay biến.

"Cậu..." Lục Tịnh An tức giận trừng mắt xấu hổ, có điều cô không

dám lớn tiếng mắng, sợ bác Lâm chú ý tới.

"Tay lạnh thế này mà còn chạm vào nước à?" Phỉ Minh Sâm lớn

tiếng phủ đầu, cau mày trách mắng.

Cậu khom lưng lấy tấm chăn trong ngăn chứa đồ, rũ ra rồi khoác

trên đùi cô, sau đó cầm tay cô nhét vào dưới lớp chăn.

Chiếc chăn nhung mềm mại, nhờ hiệu quả giữ nhiệt tốt nên Lục

Tịnh An nhanh chóng cảm thấy ấm áp hơn.

Lục Tịnh An cảm thấy hơi bất ngờ, hình như tên này đã thay đổi

thói quen rồi phải không? Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn cậu,
thấy cậu đang cầm khăn bông lên, tự lau chiếc áo ướt đẫm của mình.

"Hắt xì..." Ai đó quay đầu, lịch sự hắt hơi một cái.
Cậu không mấy bận tâm, khẽ xoay mũi rồi cầm khăn bông lên tiếp.
Nhưng vừa mới định cử động thì một bàn tay trắng nõn nà đã kéo

chiếc chăn còn vương hơi ấm lên đầu gối của cậu, cậu bèn ngoảnh đầu
nhìn cô.

Thấy ánh mắt kỳ lạ của cậu, Lục Tịnh An mím môi, nhìn màn mưa

mờ mịt bên ngoài khung cửa xe, bất đắc dĩ nói, "Tôi chỉ không muốn
cậu cảm rồi lại đổ lỗi tại tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.