ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 321

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ nở

nụ cười trừ.

Cậu chưa vội xuống xe, sau khi gấp tấm chăn Lục Tịnh An thả

xuống và cất trở lại vào trong ngăn xe, rồi cầm khăn bông ướt nói với
bác Lâm, "Bác Lâm, khăn này..."

"À, đây là của bà chủ đưa tôi." Bác Lâm tiếp tục, "Cậu giúp tôi trả

lại nhé..."

Phỉ Minh Sâm ngừng lại, gật đầu đáp ứng sau đó cầm khăn xuống

xe.

Cậu đứng trong sân nhà họ Lục, trời vừa mưa cho nên trên mặt đất

ẩm ướt, có vẻ khá lầy lội.

Bác Lâm lái xe đi ngang qua Phỉ Minh Sâm, đột nhiên bác dừng lại

nói, "Người trẻ tuổi à, ánh mắt khá lắm, tôi coi trọng cậu đấy."

Phỉ Minh Sâm chớp mắt, cậu chưa kịp trả lời thì bác Lâm đã đạp ga

nghênh ngang lái xe đi.

Cậu đứng tại chỗ đưa mắt nhìn chiếc ô tô đen biến mất nơi góc phố,

rồi lại cúi nhìn chiếc khăn bông trên tay. Mãi lâu sau cậu mới khẽ
nhếch môi, cầm khăn tới trước cửa nhà họ Lục nhấn chuông.

"Kính coong...kính coong..."
Tiếng chuông cửa thanh thúy vang vọng trong nhà, Lục Tịnh An

nằm trên ghế sofa ôm gối vào lòng, cô nhìn thoáng về phía cửa, vùi
mặt vào trong gối ôm giả chết.

Bây giờ cô không muốn trông thấy Phỉ Minh Sâm, cũng không

muốn cử động, dù có phải cậu đứng ngoài cửa hay không, thì cũng
đừng hòng mơ tới chuyện cô ra mở cửa!

Phỉ Minh Sâm nhấn chuông hai lần, thấy bên trong mãi không có ai

đáp lại thì cậu mới nhớ tới tình trạng Lục Tịnh An hôm nay, trong
lòng càng thêm bận tâm.

Cậu đặt tay lên chốt cửa thử xoay nhẹ, kết quả tạch một tiếng, vậy

mà cửa lại mở ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.