ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 360

Xe từ từ chạy lên cầu vượt, mặt trời dâng lên từ phía xa, ánh mặt

trời ấm áp xua tan đi lạnh lẽo buổi sáng sớm.

Lục Tịnh An cứng đờ người, con ngươi liếc một cái, lại không dám

thật sự nghiêng đầu đi nhìn, luôn cảm thấy Phỉ Minh Sâm vẫn còn
đang nhìn cô.

Chẳng qua rất nhanh cô đã kịp phản ứng, sao cô phải lẩn tránh?

Giống như là sợ cậu ta vậy.

Cô cắn cắn môi, lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Phỉ

Minh Sâm, lại phát hiện cậu ta căn bản không có đang nhìn cô, mà là
vẫn nói huyên thuyên với bác Lâm.

Lục Tịnh An có hơi lúng túng, lại có chút thẹn quá hóa giận.
Cô trợn mắt nhìn cậu ta, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi tầm

mắt, dẫu sao vừa rồi chỉ là cô tự mình đa tình, nếu tìm cậu ta nổi giận,
há chẳng phải là làm lộ ra tâm tư của mình?

Cô dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu rối bời các loại suy

nghĩ, có điều nàng bỗng dừng mạch suy nghĩ lại, thân thể giác quan
đều tập trung một chỗ.

Tay cô để bên người, có vật gì đó đang nhích tới.
Trong lòng cô khẽ run lên, cúi đầu xuống liền thấy bàn tay không an

phận của thiếu niên, chẳng biết đi tới bên cạnh cô lúc nào, nhẹ nhàng
kề bên cô.

Sau đó, dưới cái nhìn soi mói của cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích,

thử thăm dò nắm lấy ngón tay út của cô.

Mặt Lục Tịnh An lập tức đỏ lên.
Phỉ Minh Sâm ngồi bên người cô, trong lòng mang theo thấp thỏm,

chẳng qua khi phát hiện cô chỉ trừng mắt nhìn cậu, không lấy tay ra,
thì lá gan cũng lớn hơn.

Cậu ta vừa nói chuyện với bác Lâm, một bên xem như không có

chuyện gì xảy ra trùm lên mu bàn tay cô, rồi bao bọc lấy, cuối cùng là
mười ngón tay nắm lại, lòng bàn tay ép sát vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.