ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 399

Lục Tịnh An buông ra cúc áo của cậu ấy ra, ngẩng đầu nhìn, luồng

suy nghĩ vẫn còn hơi chậm chạp.

“Tuy rằng mình luyến tiếc, nhưng giờ mẹ mình sắp về rồi, chúng ta

phải về thôi.”

Vẻ mặt Phỉ Minh Sâm rất bất đắc dĩ buông nhuyễn ngọc ôn hương

trong ngực ra, chỉ có điều về sau có thể ở bên nhau lâu dài, hiện tại
cậu phải khắc chế một chút mới được.

Vừa nhắc tới mẹ mình, Lục Tịnh An lập tức hoàn toàn tỉnh táo, ý

thức được tư thế mập mờ của hai người, cô đưa tay mạnh mẽ đẩy cậu
ấy ra.

Phỉ Minh Sâm lui về sau một bước, bị đẩy cách ra khỏi bóng cây.
Cậu đứng dưới ánh trăng nhìn cô, vươn tay tới, nhẹ giọng nói: “Đi

thôi, công chúa nhỏ của mình.”

Dáng vẻ mỉm cười của cậu, tựa như một vương tử chân chính, mà

cô, giống như thật sự là công chúa của cậu ấy vậy.

Lục Tịnh An hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn

tay cậu ấy, Phỉ Minh Sâm níu tay cô lại, không cho cô cơ hội tránh
thoát, kéo cô rời khỏi bóng cây.

Ánh trăng trải dài trên đường nhỏ, thiếu niên gắt gao nắm tay cô gái

của mình, cùng nhau đi về hướng về nhà.

Trên đường về nhà, Lục Tịnh An khó tránh khỏi có hơi thấp thỏm,

Cô biết lúc này, mẹ cô khẳng định đã sắp về, khả năng còn đi nhà họ
Phỉ cách vách để tìm cô, biết được tin cô đã rời đi.

“Yên tâm đi, anh sẽ giải thích cùng dì.” Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng

nói.

Lục Tịnh An mím mím môi, không nói gì.
Chờ đi đến cuối đường nhỏ, lại quẹo vào là có thể nhìn thấy nhà

bọn họ. Chỉ thấy trước cửa nhà Lục Tịnh An đậu một chiếc taxi, Lục
Tuyết Cầm đang bước xuống xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.