ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 94

Phỉ Minh Sâm không chút đề phòng, cậu chỉ hơi ngạc nhiên về hành

động của cô, nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.

Cậu thuận theo nhìn cô, sắc mặt cô đỏ ửng vì tức giận, trông chẳng

khác nào một bông hoa hồng tươi đẹp. Cô đứng rất gần cậu, mùi
hương ấm áp chỉ thuộc về riêng cô khiến tâm hồn cậu rung động.

Con ngươi cậu hơi tối đi, cổ họng như bị thắt chặt.
"Cậu nói gì với mẹ tôi hả?" Lục Tịnh An mất hẳn cảm giác, cô nhìn

chằm chằm cậu, cắn răng nghiến lợi chất vấn.

Bị cô ép hỏi, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn, mùi

hương phảng phất ấy lại truyền tới khiến Phỉ Minh Sâm có chút thất
thần, nhưng cậu thoáng nhíu mày, bởi cậu có thể nhận ra có cả mùi
máu tươi lẫn trong đó.

Cậu hạ tầm mắt xuống dưới, nhìn thẳng vào bàn tay của cô gái đang

nắm chặt lấy vạt áo mình.

Vì cô dùng sức cho nên vết thương trên mu bàn tay lại rỉ máu,

nhưng dường như cô không cảm thấy gì cả.

"Tôi hỏi cậu đấy, có nghe không hả?" Thấy cậu thất thần, Lục Tịnh

An cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô nắm lấy vạt áo cậu, đôi mắt lộ ra sự hung dữ, do dự có nên đập

cho cậu ta một trận chứng minh cái tiếng xấu của cô hay không.

Nhận ra ý đồ của cô, Phỉ Minh Sâm mím môi, mắt nhìn ra chỗ khác,

khi liếc tới cái ghế bên cạnh, cậu mở miệng nói, "Đứng mệt quá, tôi
ngồi xuống nói chuyện được không?"

Lục Tịnh An không nhẫn nại nổi nữa, "Sao cậu phiền phức thế hả?"
Có điều, cậu ta vừa bị người ta đâm cho một dao vì cô, cho nên rốt

cục cô cũng buông tay, đạp cái ghế bay ra chỗ cậu.

Phỉ Minh Sâm thoáng xúc động, khóe môi cậu hơi cong lên.
Cô bé này, đúng là hiếu thắng....
Ánh trăng sa vào đôi mắt cậu, long lanh, lấp lánh như những ngôi

sao trên bầu trời đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.