ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 93

Nhớ lại khung cảnh vừa rồi trong phòng bệnh, cô nhếch miệng, để

lộ một nụ cười ngập tràn sự châm chọc.

Ai bảo cô cứ liên tục có tiền án như thế cơ chứ, bây giờ cô chẳng

còn chút độ tín nhiệm nào, nếu không thì tại sao mẹ cô chẳng buồn
hoài nghi mà lập tức tin lời từ một phía của người khác thế chứ?

Nghĩ tới đây, cô cắn răng, trong lòng trào dâng cảm giác cáu kỉnh,

cô dùng chân đạp một phát, lại một lần nữa trút giận vào cái ghế ở
phía trước.

"Ầm..."
Cái ghế đổ kềnh bay vèo ra xa, dừng trước một đôi giày thể thao

màu trắng.

Cô vừa ngước mặt lên nhìn thì trông thấy gương mặt tuấn tú hơi ốm

yếu của nam sinh kia.

Lục Tịnh An sửng sốt, thấy cậu quay lại, bực mình nói, "Cậu tới

làm gì?"

"Tức thế cơ à?"
Đối với lời nói bực bội của cô, Phỉ Minh Sâm không hề thấy buồn

bực, ngược lại còn bật cười thành tiếng. Cậu khom lưng nhặt chiếc
ghế kia lên, chậm rãi bước tới cạnh cô.

Lục Tịnh An dõi theo cậu, phẫn nộ và sát khí từ trong ánh mắt toát

ra tựa như đó là bản chất sẵn có, cảm tưởng một giây tiếp theo cô có
thể ra tay đánh cho cậu một trận thật sảng khoái vậy.

Nhưng người bị cô nhìn chằm chằm có vẻ không hề cảm giác được,

cậu ta vẫn bình tĩnh tự tin.

Cậu bước tới trước mặt cô, dọn dẹp ổn thỏa chiếc ghế kia, sau đó

nhặt siêu nước ở dưới đất lên.

"Tôi hơi khát, cậu có muốn uống cho hả cơn giận không?"
Lục Tịnh An cắn răng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô nắm lấy

vạt áo trước của cậu, kéo một phát tới trước mặt mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.