Tiểu Thất vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, hắn mấy ngày nay chưa từng
ăn cái gì, nàng cuối cùng có thể yên tâm, thiệt là, nếu quả như thật ăn c*,
vậy nàng thật sự là không biết phải làm gì cho đúng. Đại Bạch ăn c*, nàng
còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng là bây giờ hắn không chỉ đơn
thuần là Đại Bạch a, hắn là một người sống rành rành, mặc dù chỉ biết nói
“Ẳng ẳng” “Ẳng ư“. Nhưng hắn không khác người thường mấy!
Mặc dù đã thả lỏng, chỉ chớp mắt, nàng liền lại bắt đầu đau lòng, chọt
mặt Đại Bạch, nàng cắn môi nói: “Ngươi thật là con chó khờ, đói bụng mấy
ngày a! Không trách được hôm nay ăn nhiều như vậy.”
Đại Bạch le lưỡi cười.
Tiểu Thất thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng cười theo. Chỉ là, chưa cười
được bao lâu, trong chốc lát, Tiểu Thất đã hoàn toàn không cười được.
Ách, đó chính là, Đại Bạch nghỉ ngơi ở đâu bây giờ đây!
Tiểu Đào cảm thấy, so sánh với tiểu thư nhà mình, nàng ta vẫn có chút
lý trí, tóm lại không thể để cho Đại Bạch ở trong phòng tiểu thư a. Lúc
trước, Đại Bạch là ở tại ngoại thất, hắn có lồng chó riêng, nhưng bây giờ
chuyện không đơn giản như vậy a!
Đại khái là bởi vì từng lạc đường, Đại Bạch ngồi chồm hổm trên mặt
đất, dùng sức ôm lấy chân Tiểu Thất, không chịu buông tay, rõ ràng là
muốn cùng nàng ngụ cùng một chỗ.
Nếu như là trước đây, Tiểu Thất cũng là không sao cả. Nhưng bây giờ,
nghĩ đến Đại Bạch mang dáng vẻ nam hài muốn cùng nàng ở cùng một
chỗ, Tiểu Thất cảm thấy, chuyện như vậy...hơi xấu hổ a!
Chuyện này thật sự là không tốt, đây là nhất định.