Tiểu Đào bưng chậu nước vào cửa, thấy tướng ngủ khó coi của Đại
Bạch, tặc tặc khinh bỉ nói: “Tiểu thư, ngài nhìn hắn xem, thật là ngu xuẩn.
Người ta không phải nói chó là giữ cửa sao? Đặc biệt nhạy cảm, nhưng
ngài xem chó nhà chúng ta, tặc tặc, chúng ta nói lâu như vậy, hắn vẫn còn
ngủ! Một chút cảnh giác cũng không có!”
Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng ngồi xổm bên cạnh Đại Bạch, thấy
hắn ngủ không biết chiều nay là chiều nao, cảm khái nói: “Ta nghĩ a, hắn
rời nhà đi, nhất định đặc biệt sợ, đặc biệt thấp thỏm. Đang yên đang lành,
lại biến thành một người. Hắn đại khái sợ chết, bây giờ trở về đến bên
người chúng ta, tự nhiên là buông lỏng đề phòng.”
Tiểu Đào nhìn về phía Đại Bạch, thấy hắn chép miệng, cảm khái:
“Nhìn cũng là ngọc thụ chi lan nam tử, cô nương không biết nhìn thấy, tám
phần muốn thích chết. Nhưng mà ngài xem, nhìn dạng này, ai còn có thể
thích cho được. Cho nên nói a, người thực là không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Tiểu Thất nở nụ cười: “Ngươi cũng thật cảm khái, được rồi, đi phòng
bếp đem đồ ăn sáng bưng lại đi, bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng, chúng
ta cũng không thể làm trễ nãi chuyện của người ta.”
“Vâng!”
“Chờ một chút.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Đại Bạch, nói: “Ngươi lấy
thêm một chút. Ta xem Đại Bạch giống như rất đói.”
“Ai!”
Tiểu Đào rời đi, Đại Bạch quằn quại quằn quại, “Ẳng ư” một tiếng,
duỗi người.
Tóc thật dài của Tiểu Thất rũ xuống, một thân trung y màu trắng, nhu
thuận chống cằm, nháy mắt to nhìn Đại Bạch, Đại Bạch “Ẳng ư” một tiếng