bò dậy, ngồi xếp bằng nhìn Tiểu Thất, hai người đối mặt, Tiểu Thất chọc
chọc mặt của hắn.
“Một nam hài tử, mặt còn non mịn hơn con gái, chỉ là rối bời như vậy,
cũng quá kỳ cục.”
“Ẳng ư ~” Đại Bạch dán sát mặt tới gần Tiểu Thất, ghé vào bên người
nàng, không ngừng cọ, “Ẳng ư ẳng ư ~ “
Tiểu Thất cười vân vê đầu của hắn, Đại Bạch khẽ híp mắt, thập phần
hưởng thụ.
Tiểu Thất lại nhéo hai má Đại Bạch một phen, nói: “Hiện tại ta phải
rửa mặt. Một lát nữa chúng ta có thể ăn điểm tâm . Ách...” Tiểu Thất suy
nghĩ một chút, nói: “Mặc dù ta rất muốn dẫn ngươi đi ra ngoài. Nhưng bây
giờ không được. Dù sao ngươi bây giờ là cái dạng này. Nếu như đi ra
ngoài, sẽ rước lấy đại phiền toái.”
“Gâu!” Đại Bạch vui rạo rực kêu một tiếng, giống như nghe hiểu
được, Tiểu Thất cảm khái: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Đợi lát nữa ta sẽ đi đại
điện tiền viện cầu phúc. Người hảo hảo cùng Tiểu Đào tỷ tỷ đợi ở trong
phòng. Ai, không đúng, Tiểu Đào phải đi phòng bếp trợ giúp mọi người
chuẩn bị cơm trưa. Đại Bạch, đến.”
Tiểu Thất đem Đại Bạch kéo càng gần vài phần. Nhìn chằm chằm ánh
mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Một lát nữa ngươi ở trong phòng, không thể
chạy loạn, cũng không thể đi ra ngoài, hiểu không? Một mình ngươi, ngươi
có thể lăn lộn, có thể gặm góc bàn, nhưng không được kêu loạn, cũng
không thể chạy đi? Hiểu không? Nếu như ngươi đi ra ngoài, sẽ có vấn đề
lớn. Nghe hiểu, thì kêu một tiếng!”
“Gâu”, hắn khoan khoái lắc lư, bày tỏ đã hiểu, nhìn đến đây, Tiểu Thất
cuối cùng yên tâm vài phần, cũng may, Đại Bạch không quá ngốc, tối thiểu
nhất hắn có thể nghe hiểu được một chút.