thông một chút, tối thiểu nhất, ta biết rõ ngươi làm sao vậy. Có phải là
không thoải mái hay không, có phải đói bụng không, có phải khát không,
có phải sợ hãi không.”
Tiểu Thất nói lảm nhảm, Cố Diễn ngẩng đầu, thấy Tiểu Thất vui vẻ,
ôn ôn nhu nhu, kỳ thật Tiểu Thất là một cô nương kỳ quái, ngươi nói nàng
ôn nhu, nhưng nàng không như vậy, lâu lâu sẽ điêu ngoa bốc đồng; nhưng
ngươi nói nàng là cô nương điêu ngoa bốc đồng, thì cũng không hẳn, lâu
lâu nàng sẽ lộ ra một mặt ôn nhu đáng yêu của mình. Thật là là làm cho
người ta xem không hiểu.
Đại khái đối với nam hài mà nói, mỗi nữ hài tử đều khiến cho người ta
xem không hiểu. Chỉ là, có một số cô nương khiến cho ngươi muốn liên tục
xem nàng liên tục xem nàng, cho đến khi xem hiểu, mà có một số người, là
khiến cho ngươi một chút cũng không muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Đối với Cố Diễn mà nói, Trịnh Tiểu Thất là loại thứ nhất, cũng là người
duy nhất.
Mục tiêu của hắn là, ôm chặt bắp đùi Trịnh Tiểu Thất một trăm năm
không buông lỏng!
Không, mục tiêu thiết yếu của hắn là, giả làm chó không bị Trịnh Tiểu
Thất phát hiện!
Cố Diễn trong một thời gian ngắn không ngừng suy nghĩ, Tiểu Thất
nhìn sắc mặt hắn liên tục thay đổi, thật sâu cảm thấy, đây là một con chó
hay thay đổi tâm tình.
Nàng nói lời thấm thía: “Đại Bạch a, ngươi không cần nghĩ quá
nhiều.”
Cố Diễn “Ẳng ư” một tiếng, tựa ở trên người Tiểu Thất, le lưỡi le
lưỡi!