Cứ ở trên mặt đất lăn lộn cũng không được a! Một chút phải thu thập ngươi
tám trăm lần.”
Tiểu Thất nghĩa chính ngôn từ, nàng cảm thấy, chính mình phải hảo
hảo giáo dục người này một chút, ách, làm sao lại có một loại cảm giác như
nuôi một đứa con trai vậy đây? Không đúng không đúng, chính mình
không được nghĩ ngợi lung tung, tuyệt đối không được! Bị ý nghĩ của mình
dọa, Tiểu Thất nhịn không được bật cười, thấy nàng cười, mặc dù không
biết nàng nghĩ tới điều gì, Cố Diễn vẫn tiến đến bên người nàng, ngửa đầu
nhìn.
Tiểu Thất ngồi xếp bằng trên ghế, mà Cố Diễn học bộ dáng của nàng
ngồi xếp bằng ở dưới, hắn ngước đầu, cứ như vậy nhìn Tiểu Thất, phảng
phất nàng là toàn bộ của mình.
Tiểu Đào vào cửa, trong nháy mắt hoảng hốt, thiếu niên trong sáng
tuyển tú cùng thiếu nữ ngọt ngào động lòng người, hai người cùng nhìn
nhau, nhìn như vậy thật là xứng đôi.
Nàng ta dụi dụi con mắt, cho mình một cái bạt tai, nghĩ linh tinh gì
thế!
Người và chó khác nhau a, mặc dù Đại Bạch bây giờ là hình người,
nhưng vẫn là một con chó, điểm này không thể nghi ngờ. Nàng thế nhưng
có thể gán ghép tiểu thư và một con chó, thật sự là quá không nên, nên
đánh!
“Tiểu thư, y phục cho Đại Bạch, tìm được rồi.”