Ông đang, một lần nữa, tiêu hủy cuộc đời mình vì nàng. Gã Medo - Mooctơ
đòi giành lấy riêng cho mình quyền bá chủ ở Địa Trung Hải. Rescartor phải
lánh mặt đi và rời bỏ địa bàn này. Hắn đòi như vậy. Ông đi rồi, hắn sẽ tiếp
tục làm mưa làm gió: cướp bóc, đốt phá, càn quét, bán nô lệ, món hàng
thuận tiện và cao giá nhất trong khắp vùng biển này.
Perắc đã đề nghị với hắn những chuyện làm ăn có thể kiếm lãi cho hắn còn
to gấp trăm lần cái hắn đã cướp được khi cho quân dùng những thuyền
buồm nhẹ đánh vào các tàu buôn hay tàu chiến của những nước theo đạo
Thiên chúa. Nhưng tên cướp phản đạo này không cần cái đó. Hắn muốn
thành “tên cướp biển hùng mạnh nhất, được nể sợ nhất, bị căm ghét nhất ở
Địa Trung Hải”.
Tên Medo - Mooctơ cười gằn nói:
- Ngươi hãy coi chừng. Nếu ngươi rời Angie ra đi mà không hứa danh dự
với ta rằng ngươi sẽ để mặc cho tự do hành động ở vùng biển này, thì chắc
chắn Ngươi sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô ấy còn sống nguyên vẹn! Có
một tên tay sai của ta hiện đã ở sẵn trong đám người Maroc đi kèm cô ta
rồi. Ta chỉ cần chuyển cho nó một lời nhắn của ta, thì ngay đêm đó, nó sẽ
giết cô ấy…
Cuối cùng, Perắc đành phải đưa ra lời cam kết với Medo – Mooctơ. Đồng
ý, ông sẽ rời bỏ Địa Trung Hải. Ông không nói cụ thể sẽ vắng mặt trong
bao lâu.
Tên phản đạo, quá vui sướng vì một thắng lợi trước mắt mà hắn đã tưởng
không còn hy vọng giành được, đã tỏ ra cả tin. Vả lại, hắn vẫn còn phải
kinh sợ những đòn sấm sét trả thù của Đại quốc vương ở Côngxtăngtinnốp,
nếu như ngài được tin có kẻ đã thủ tiêu người cố vấn bí mật và người chỉ
huy tài chính của ngài.
Sau khi rời khỏi Angie không gặp trở ngại gì, con tàu của Rescartor rẽ sóng
đi về phía Xowta, để đến Xale rồi Micơnê.
Perắc vẫn giữ vẻ mặt âm thầm. Lúc thì ông nguyền rủa Medo - Mooctơ, lúc
thì ông oán trách Angielic. Nhưng ông không thể nào không bay đến để
cứu nàng được, với một tình cảm nôn nóng trong đó không chỉ có ý thức về