ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 310

Mục sư Bôke lắc mái đầu bạc trắng. Chẳng giải quyết được gì hết. Điều
quan trọng nhất không phải là từ một dòng xoáy nóng chuyển sang một
dòng xoáy lạnh – ông suy nghĩ – mà là tránh đừng để người ta chết thêm
nữa.

Ông hoàn toàn không nắm được con chiên nữa và cũng chẳng biết nói gì
với họ. Còn đối với những kẻ nghịch đạo kia, thì những lời hô hào bằng cái
thứ giọng thuyết giáo già nua và những lời kêu gọi Công bằng, Bắc ái
phỏng có tác dụng gì?
- Tôi không bao giờ đồng tình với mục sư Rôsơpho, con người giang hồ bất
trị đã muốn quẳng tất cả chúng ta xuống các đại dương ấy. Cầu trời phù hộ
ông ấy! Chẳng biết rồi sẽ đi đến đâu…
Tiếng nói của ông chìm đi giữa những câu hỏi ồn ào và những câu trả lời
của Lơ Gan.
- Bây giờ thì chúng ta có lên bờ được không?
- Lên đâu?
- Ericxon và anh chàng người Canada nói gì?
- Chẳng nói gì hết! Các người cứ đi mà hỏi thằng cho nhấm nhẳng ấy và cả
lão cầm lái chết tiệt câm như hến ấy nữa. Nhưng tay lái hắn thì tuyệt thật!
Hôm qua, hắn đã biết lợi dụng một hợp lưu để đưa chúng ta từ dòng xoáy
này qua dòng xoáy kia. Khó ghê lắm, nhất là trong sương mù dày đặc.
- Lần này thì tôi rõ rồi – Mécxơlô nói vẻ uyên bác – Hắn là một người Hà
Lan. Trước đây, tôi cứ tưởng hắn là người Ecôx vì thanh kiếm của hắn,
“thanh gươm to bản” ấy mà; nhưng chỉ người Hà Lan mới thông thuộc các
dòng xoáy đến như thế. Họ nhìn thấy chúng giữa biển cả, họ còn ngửi thấy
nữa kia…

Trong khi Mécxơlô nói, Angielic tưởng như nhìn thấy ông ngồi trước bàn
viết ở La Rôsen, dùng cây bút lông ngỗng và giấy láng chép lại biên niên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.