ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 350

Có gì mà phải hốt hoảng lên như thế. Đấy đâu phải là những người man
rợ!...
Thấy nét mặt vui vẻ của ông ta, lại còn nghe ông ta nói tiếng Pháp, các bà
vững tâm. Tay cướp biển xứ Noócmăngđi chăm chú nhìn những gương mặt
đàn bà.
- Trong số các mụ này, có khối bà xinh ra phết – ông ta nhận xét.
- Bây giờ đến lượt tôi nói với anh: hãy bình tĩnh ông bạn ạ - Giôphrây đờ
Perắc nói – Anh chớ quên là anh đã lấy con gái ngài Đại tù trưởng của
chúng ta và anh phải thật chung tình với cô ta nếu như anh không muốn
nhận một mũi tên cắm phập vào giữa con tim lông bông của anh.
Ngài Uyêcvin nhăn mặt, rồi ông ta nói to là đã đến lúc phải quyết định
xuống xuồng và ông ta sẵn sàng đón vào cánh tay ông ta một bà can đảm
nhất trông số các bà đây.
Với ông ta, bầu không khí bi đát tuồng như bỗng nhiên bị xua tan. Biết là
cuộc hành trình đã kết thúc, người nào người nấy chuẩn bị sẵn số ít của cải
mang theo từ lúc rời La Rôsen.
Angielic được mời ngồi chiếc xuồng cỡ lớn. Những người bị giam giữ cũng
được đưa xuống theo, cùng với mục sư Bôke, Abighen, bà Manigô và các
cô con gái của bà ta, bà Mécxơlô và Bécti, bà Care và một phần đàn con
của bà ta.

Giôphrây đờ Perắc nhảy xuống sau cùng, đứng trước mũi xuồng và ngỏ lời
mời mục sư đến cạnh chàng.

Ba chiếc khác do các thủy thủ hướng dẫn chia nhau chở hết số hành khách
còn lại.

Rời khỏi con tàu Gunxbôrô chẳng ai còn lòng dạ nào mà ngoái nhìn lại nó.
Đã hạ hết cột buồm, nó đang lắc lư. Người ta chỉ nhìn về phía bờ biển.
Các con thuyền tiến vào bờ kéo theo cả một hạm đội những chiếc xuồng
nhỏ làm bằng vỏ cây của người da đỏ, từ đấy vang lên một điệu hát trầm,
nhịp theo tiếng sóng. Trong giờ phút họ đang sống đây, khúc ca đơn điệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.